Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo

Chương 197: tâm vô chấp niệm, phá toái thần thông.

Chương 197: tâm vô chấp niệm, phá toái thần thông.

Tình cảnh trước mắt nháy mắt biến đổi, thân ảnh Tiêu Thần xuất hiện ở bên cạnh mộ địa âm trầm, bụi vụ chậm rãi lưu động bốn phía mộ địa, như là một mảnh không gian bị chia cắt. Hắn nhíu mày, nhưng trên mặt lại không lộ nửa điểm kinh hoảng.

Đột nhiên, vô số phần mộ trong mộ địa run rẩy, sau đó dưới nền đất trồi lên từng bàn tay to bị thối rửa, rồi chống xuống mặt đất, khối thi thể sớm đã mục nát leo lên. Trong con ngươi mờ nhạt của bọn chúng tràn đầy vẻ oán độc, trong miệng liên tục phát ra tiếng gầm nhẹ, những thân thể thối rữa từ bốn phương tám hướng tiến đến vây quanh Tiêu Thần.

Những hủ thi này tuy rằng bộ dạng thê thảm. thậm chí trên người vì bị thối rữa còn lộ ra xương trắng lạnh băng, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ ràng thân phận của bọn họ.

Những người này, toàn bộ đều là những tu sĩ đã chết trong tay hắn từ khi hắn đặt chân vào tu chân giới!

Sau khi bái nhập Lạc Vân cốc, lần đầu tiên trở về nhà, lấy được Nghịch Thiên Kim Ấn giết chết một nữ tu sĩ diễm lệ.

Phía sau núi Lạc Vân cốc, diệt khẩu một người có ý đồ tài sắc cùng thu.

Tại ngọn tiểu sơn ngoài phường thị, giết chết một gã hắc y tu sĩ Trúc Cơ kỳ có ý đồ muốn đoạt đan dược của hắn.

Tại nơi phong ấn, Giết người có sát tâm muốn dồn Tiêu Thần vào chỗ chết, Ngô Vạn Lý.

....

Tiêu Thành Tiêu gia, lòng mang điều ác đối với Tiêu gia, thậm chí còn muốn diệt sạch Tiêu gia, Kim Thủy Tông Trình Tam Kim.

Nữa đường chặn giết, tìm kiếm Tiêu Thần báo thù, Mình Tiêu Lão Tổ.

....

Ngoài thành Thiên Hải, Kim Bằng dựa vào tu vi Kim Đan kỳ ý muốn cưỡng đoạt tàn bản đồ trong tay Tiêu Thần.

Tử Vi tông theo đuôi mà đến, ý muốn giết người đoạt bảo.

....

Lúc thu thập Nguyên Bảo thạch, hắc bào tu sĩ đánh lén sau lưng hắn.

Cho đến khi đối với Lăng Thanh Nhi bất lợi, ba gã tu sĩ Âm Dương hợp Hoan tông tâm tư dâm tà.

Ngay tại lối ra ngoại giới, tu sĩ Quỷ Linh Môn bị chịu nhục lại đem hết thảy lửa giận phóng thích trên người Tiêu Thần, ra tay tàn nhẫn vô tình, ý muốn đưa hắn vào chỗ chết!

....

Tiêu Thần đặt chân tại Tu Chân Giới tuy chỉ ngắn ngủn hai năm, nhưng cũng từng bước một đạp qua máu tươi, trải qua vô số chém giết, từng bước tiến tới.

Giờ phút này khi nhìn thấy đông đảo hủ thi, trên mặt Tiêu Thần lộ ra vẻ trầm ổn, chỉ một ngón tay, điểm về hướng nử tu mục diễm lệ bị kim ấn giết, trầm giọng nói:

- Ngươi vì độc chiếm bảo vật, giết chết song tu đạo lữ của mình, tâm như rắn rết, rất đáng chết!

Khi xác chết nữ tu mục đang đi về phía trước nghe được lời ấy, trên mặt lộ vẻ đau đớn vô tận, hét lên một tiếng, thân thể trong nháy mắt hóa thành tro bụi biến mất không thấy.

Lại chỉ về hướng hắc y tu sĩ Trúc Cơ kỳ lúc trước tại tiểu sơn bên ngoài phường thị có ý đồ giết người cướp của.

- Ta vốn muốn công bình giao dịch cùng ngươi, tài hàng hai bên không ai nợ nhau, ngươi lại không kìm được lòng tham mà muốn giết ta đoạt bảo, cuối cùng chết trong tay ta, đó gọi là nhân quả! Ngươi muốn giết ta, nên mới chết trong tay ta, nhân quả này bởi vì ngươi mà nên, trong lòng ta chưa từng có nửa điểm áy náy!

Hắc y tu sĩ ôm đầu rít gào, thân thể đột nhiên nổ tung, hóa thành bụi rơi đầy mặt đất.

Tiếp tục chỉ thẳng vào Minh Tiêu Lão Tổ.

- Cháu ngươi Minh Tiêu Thần Chiến khi Lạc Vân Cốc ta không người, còn tổn thương đệ tử Lạc Vân Cốc, cùng ta đấu pháp bị thua lại sinh lòng oán độc đối với Tiêu gia ta! Tiêu Thần ta bất đắc dĩ phải ra tay hủy đi đan điền, hiển nhiên là còn thủ hạ lưu tình! Ngươi còn bao che khuyết điểm bất cố thân phận chặn giết ta, nếu không phải ta may mắn, thì ngày đó đã bị ngươi giết chết! Đối với cái chết của ngươi, trong lòng Tiêu Thần ta không có nửa điểm chấp niệm!

Rống!

Xác chết Minh Tiêu Lão Tỗ run rẩy không ngừng, cũng chưa lập tức tán đi, đi tới trước mấy bước, gầm lên một tiếng không cam lòng rồi mới biến mất không thấy nữa.

....

Tiêu Thần chỉ chỉ điểm điểm, trong miệng đem hết nhân quả nói ra, ngón tay chỉ vào hủ thi nào thì hủ thi đó liền hóa thành bụi phấn, theo gió mà tán!

Mà khi những hủ thi không ngừng tán đi, sắc mặt Âm Vô Trần cũng nhanh chóng tái nhợt hẳn đi, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, một tia máu theo khóe miệng chảy ra, khí tức trong cơ thể cũng nhanh chóng giảm xuống!

- Ta cùng với người không cừu không oán, trước kia ngươi chịu nhục mà không dám phản kháng, lại đem toàn bộ lửa giận trút lên thân tại hạ, cuối cùng còn động sát cơ với ta, ra tay tàn nhẫn vô tình, nếu tu vi Tiêu Thần ta dưới ngươi, hôm nay đã chết tại đương trường.

- Ta ra tay giết ngươi, là bởi vì ngươi động sát cơ với ta trước. Cuối cùng người chết ở trong tay ta, chỉ có thể nói là ngươi tự tìm đường chết, cùng Tiêu mỗ không có nửa điểm liên quan!

Cuối cùng chỉ vào hủ thi cuối cùng còn sót lại, Tiêu Thần vừa nói xong, thi thể tu sỉ Quỷ Linh Môn trong nháy mắt vỡ vụn, hóa thành làn khói nhẹ tiêu tán.

Khối hủ thi cuối cùng bị hủy diệt, Tiêu Thần một mình đứng ở trong mộ địa, đôi mắt sáng như sao, đưa tay đảo qua vô số phần mộ bị vỡ ra, trong miệng quát lạnh nói:

- Tiêu Thần ta ra tay diệt sát các người, không một người nào là vô tội, tất cả đều có lý do để chết, tại hạ chưa bao giờ lưu lại nửa điểm chấp niệm trong lòng!

- Loại pháp thuật này, đối với ta không có hiệu quả!

Trong lãnh hà, ánh mắt hắn như đao, nhìn về phía trước dường như muốn xuyên thấu qua không gian, thản nhiên nói:

- Thần thông của Âm đạo hữu, chẳng lẽ chỉ có thực lực như vậy, thật là làm người ta thất vọng.

Âm Vô Trần bị hai đạo mục quang đâm vào trong mắt, nguyên bản sắc mặt hắn đang tái nhợt nay đã không còn chút huyết sắc nào, một cỗ máu tười trong nháy mắt phun ra, nhanh chóng hạ xuống mặt đất, thất thanh nói:

- Tu vi nguyên thần người này rốt cuộc đạt đến tình trạng nào, mà lại có thể nhìn thấu không gian do Tâm Ma Loạn Vũ chế tạo ra!

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Trong mộ địa mà Tiêu Thần đang ở, chợt như cái gương mà sinh ra vô số vết nứt, cuối cùng ầm ầm vỡ vụn. Trước mắt trở nên mơ hồ trong thời gian ngắn, sau đó khôi phục lại, Tiêu Thần vẫn đứng như cũ giữa không trung, ánh mắt dừng trên khuôn mặt đầy vẻ kinh nộ của Âm Vô Trần trên mặt đất, khóe miệng nhếch nhẹ, lộ ra vẻ băng lãnh, thản nhiên nói:

- Vô Thượng Ma Tông Âm Vô Trần, bất quá chỉ như vậy!

Bất quá chỉ như vậy!

Đường đường là thiếu tông chủ của một trong những tông môn mạnh nhất Doanh Châu Vô Thượng Ma Tông, được công nhận là một trong những người trẻ tuổi mạnh nhất của các châu tông phái Âm Vô Trần, giờ phút này, cư nhiên bị một tu sĩ Bắc Hoa Châu đánh rơi xuống mặt đất, nói thẳng, bất quá chỉ như vậy! Nếu việc này phát sinh một phút trước, thì tuyệt đối không ai tin tưởng, thậm chí còn sôi nổi cười nhạo người đó khẩu xuất cuồng ngôn. Nhưng giờ phút này sự thật xảy ra trước mặt, bọn hắn không thể không tin!

Sắc mặt Tiêu Thần bình thản, thanh sam tung bay lăng không mà đứng, sắc mặt Âm Vô Trần thì tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, bộ dáng chật vật trên mặt đất. Hai người giao thủ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng Âm Vô Trần luôn bị gắt gao ép xuống hạ phong, vô luận là dùng thần thông hay dùng nguyên thần để chống lại, vần hoàn toàn bị bại!

- Tiêu Thần này rốt cuộc là có được cơ duyên nghịch thiên gì, không chỉ có thần thông uy lực kinh người, mà còn có tu vi nguyên thần làm cho người khác sợ hãi!

- Vô Thượng Ma Tông Tâm Ma Loạn Vũ đại pháp, chính là một loại bí pháp công kích thần thức, có thể lấy ra tất cả trí nhớ hư ảnh nguyên thần của những tu sĩ chết trong này, trực tiếp công kích nguyên thần của tu sĩ, uy lực quỷ dị cực ỳ mạnh mẻ! Nhưng người này lại không hề chịu ảnh hưởng, còn không khoan nhượng mà phá vỡ, tu vi nguyên thần của hắn rốt cuộc là đạt tới tình trạng nào rồi!

- Kẻ này tuổi còn trẻ, từ lúc tu đạo đến này rốt cuộc đã diệt sát bao nhiêu tu sĩ, nghe nói, lúc trước còn có tu sĩ Kim Đan kỳ vẫn lạc trong tay hắn!

- Pháp lực thần thông của người này có thể so với tu sĩ Kim Đan kỳ, nếu nói lúc trước từng diệt sát tu sĩ Kim Đan kỳ cũng là có khả năng!

Sắc mặt Quân Vô Hối âm trầm, vẻ hoảng sợ trong mắt chậm rãi tiêu tán, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần, thì trong nháy mắt liền trầm xuốn. Vệ Tử Thanh, Âm Vô Trần, cùng Tiêu Thần, thực lực ba người này đều vượt xa dự liệu của hắn, mặc dù đã lấy được thượng cổ truyền thừa, nhưng giờ phút này nếu sư huynh đệ bọn hắn liên thủ, thì đối với hai người trước còn có thể miễn cưỡng giữ không bại, thậm chí còn chiếm thượng phong, nhưng nếu đấu với người sau cùng thì nhất định sẽ bại!

Trong ánh mắt Cát Thành Cương che kín sự rung động, liếc Tiêu Thần một cái thật sâu, trong miệng khẽ nói:

- Thì ra, người này cũng che giấu tu vi, quả nhiên là cường hãn đến cực điểm!

Ánh mắt hắn lập tức rơi lên người Âm Vô Trần, khóe miệng toát ra vài phần vui sưóng khi người khác gặp nạn.

Đồng tử Hình Thiên kịch liệt co rút lại, sau nữa ngày mới phục hội lại, lẩm bẩm nói:

- Bắc Hoa Châu có Tiêu Thần này, chỉ sợ trong trăm năm thời gian trong tương lai liền sẽ quật khởi, ta lúc trước từng quen biết hắn, nếu lúc này cùng hắn kết xuống tình nghĩa, thì ngày sau ta nhất định sẽ nhận được hồi báo!

- Âm đạo hữu, sao rồi?

Độn quang trên người Vệ Tử Thanh chợt lóe, nhày mắt đã tới bên người Âm Vô Trần. Tuy rằng hai người không hợp nhau, thậm chí có thể nói là đối địch, nhưng giờ phút này tại trong Thí Luyện Giới, hai người liên thủ để ngăn cản Tiêu Thần rời đi, thật là tặc cùng thuyền. Âm Vô Trần bị trọng thương, thể diện của hắn cũng chẳng còn vinh quang gì nữa.

Sắc mật Âm Vô Trần tái nhợt, ánh mắt âm trầm, chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói:

- Thần thông của người này rất mạnh, tu vi nguyên thần lại càng trên ta, ta thi triển Tâm Ma Loạn Vũ vốn muốn bắt hắn nhanh một chút, nhưng bây giờ thần thông bị phá, nguyên thần cũng bị phản phệ.

Người này không hổ là thiếu tông chủ Vô Thượng Ma Tông, tuy rằng bị mắt mặt trước mọi người, nhưng hắn vẫn rất nhanh khống chế được tâm tình, nhưng sát khí lạnh băng trong đáy mắt lại giống như ngưng thành băng vậy, một cỗ hàn ý cũng theo đó mà phát tán ra.

Vệ Tử Thanh nghe vậy chậm rãi gật đầu, nhưng trong lòng lại sinh ra vài phần cảm giác may mắn, may mắn là có Âm Vô Trần ra tay trước, nếu không biết gì về Tiêu Thần mà tùy tiện cùng hắn giao thủ, chỉ sợ bây giờ người rơi xuống tình cảnh này sẽ là hắn! Nhưng hiện tại đã biết con bài chưa lật của Tiêu Thần thì trong lòng tự nhiên cũng có kế sách đối phó. Âm Vô Trần thua trong tay Tiêu Thần, nếu hắn có thể đánh bại người đó, thì đó chính là áp chế được Âm Vô Trần, chứng minh Tam Thiên Đạo Môn mạnh hơn Vô Thượng Ma Tông! Hơn nữa, bây giờ Âm Vô Trần bị thương nặng, nếu bắt được Tiêu Thần, thì trong chuyến đi Thí Luyện Giới lần này, toàn bộ Thanh Ngọc Kiếm đều bị hắn thu vào trong túi, thì hắn chính là người được thắng lợi lớn nhất!

- Âm đạo hữu yên tâm, người này hung hăng càng quấy như vậy, tại hạn tất nhiên sẽ thay ngươi đòi lại công đạo!

Âm Vô Trần thấy đôi mắt sáng rực của Vệ Tử Thanh, sao lại không đoán ra được ý nghĩ trong lòng hắn chứ. Nhưng hắn ngoại trừ cười khổ trong lòng thì bên ngoài cũng không có biện pháp gì, dù sao nếu không phải hắn ham muốn Ma Cực chỉ mà giành ra tay trước, thì hắn cũng không thành ra nông nổi như bây giờ .

Nếu Vệ Tử Thanh giành thắng lợi, mà hắn lại thua trong tay Tiêu Thần, nên sẽ bị Vệ Tử Thanh áp chế, cuối cùng mất đi toàn bộ Thanh Ngọc kiếm, kể từ đó, địa vị của hắn trong Vô Thương Ma Tông nhất định khó giữ!

Nói đi nói lại, hắn càng hy vọng Vệ Tử Thanh bị thua, nhưng giờ này nhìn thấy bộ dáng tin tưởng của hắn trước mặt, thì hắn nhịn không được âm thầm lắc đầu. Đối với Vệ Tử Thanh hắn rất hiểu, người này có biểu hiện như vậy, thì trong lòng đã có mười phần nắm chắc có thể đánh bại Tiêu Thần!


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch