Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo

Chương 228: Phó thác Tiêu gia, nguy nang buôn xuống. (2)

Chương 228: Phó thác Tiêu gia, nguy nang buôn xuống. (2)

Động hồ.

Tiêu Thần khoanh chân ngồi ở trên tảng đá bên cạnh hồ, hô hấp ổn định, ai măt khép hờ, sắc mặt hờ hững.

Tu sĩ Mộc gia bên cạnh hồ, ánh mắt sau khi dừng trên người Tiêu Thần, lộ vẻ kính sợ, tự giác tránh ra xa, không dám mảnh may quấy rầy. Dần dần, trong khu vực này vết chân càng ít đi, hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Nhưng vào thời khắc này, trên mặt nước đột nhiên vang lên một tiếng "Ào" nhỏ, lập tức độn quang chớp lên, một thân ảnh xuất hiện bên trên tảng đá.

Tiêu Thần chậm rãi giương mắt nhìn, trên mặt không có chút ngạc nhiên nào, thản nhiên nói:

- Đạo hữu đến muộn

Thẩm ngự nghe vậy mỉm cười nói:

- Trước khi đi phải xử lý một tu sĩ của Mộc gia, chậm trễ một chút, bất quá sau đó lại không có trở ngại nào.

- Toái tâm linh, đạo hữu đã từng luyện chế thành công?

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, cũng không dây dưa, trực tiếp hỏi.

Thẩm Ngử cười nhẹ, đưa tay đến túi trữ vật vỗ nhẹ, xuất ra một linh đan màu bạc, nói:

- Đạo hữu chỉ cần đem vật này kích thích, có thể che giấu được ấn ký dao động, chạy ra ngoài ba trăm dặm, Mộc lão quỷ sẽ không thể cảm ứng được tung tích của ngươi.

Tiêu Thần nhìn Toái Tâm Linh trong tay người này, hơi trầm ngâm, nói:

- Nếu có thể, tại hạ muốn lấy một viên khác với viên trong tay đạo hữu, không biết đạo hữu có đồng ý hay không?

Thâm Ngự nghe vậy cười nhẹ, trên mặt không có bất cứ ngạc nhiên nào, nói:

- Đạo hữu quả nhiên có tâm tư kín đáo và rất cẩn thận, nếu đạo hữu muốn đổi, đương nhiên là không có vấn đề gì.

Người này nói xong, bắt đàu lấy từ trong áo ra một Toái Tâm Linh khác, đổi lại.

Tiêu Thần thấy thế trong lòng an tầm một chút, lập tức chắp tay nói:

- Hôm nay việc này có liên quan đến sinh tử, xin đạo hữu đừng để ý. Nếu ngày sau có gặp lại, tất nhiên sẽ báo đáp đền ơn đạo hữu.

- Ha ha, nếu hai người chúng ta đã quyết định xong, như vậy phải xem bản lĩnh chạy trốn như thế nào.

Thẩm Ngự chắp tay thi lễ nói:

- Đạo hữu cẩn thận, tại hạ đi trước, sau này còn gặp lại.

Nói xong, khí tức trong cơ thể hắn nháy mắt thu liễm không còn, giống như một đoạn cây khô vô thanh vô thức chui vào trong nước, chốc lát thân ảnh đó đã biến mất khong còn thấy gì nữa.

- Toái Tâm Linh đã nằm trong tay rồi, vậy ta cũng bắt đầu chuẩn bị chạy trốn thôi.

Tiêu Thần khẽ than một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lẽo.

- Mộc lão quỷ, hy vọng ngươi không nên ép ta quá đáng, nếu không hôm nay ta liều mình đến phải chết ở đây, cũng phải đưa hơn phân nửa Mộc gia của ngươi chết cùng với ta!

Than nhẹ chút, lục mang trong tay hắn chợt lóe lên, lập tức đưa vỗ lên túi trữ vật lớn, xuất ra một hắc bào lớn mặc lên người, thân ảnh trực tiếp tiêu tán không thấy nữa.

. . . . .

Sau nửa canh giờ.

Bên ngoài Mộc gia ba trăm dặm, ở nơi nào đó trong khe núi, một dòng nước chảy ra từ trong núi, hình thành một hồ nước nhỏ.

Nhưng vào thời khắc này, một đạo hắc ảnh xuất hiện ra từ khe nước, "Phù phù" rời vào trong hồ, tạo thành một trận bọt nước, làm kinh động vào con chim đang nghỉ ngơi uống nước ở đó.

Ào!

Bóng đen kia rơi vào trong hồ nước, thân thể cứng ngắc giống như cây khô đột nhiên trở nên linh hoạt, giội nước ấm vào mặt, sinh khí nồng đậm trong cơ thể cũng chậm rãi phát tàn.

- Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Thẩm ngự ta cuối cùng trốn khỏi tay lão quỷ đó rồi!

Thẩm Ngự nhìn thấy trời đất bốn phía rộng lớn, trên mặt lộ vẻ mừng như điên, lập tức ngửa mặt lên trời cười to.

- Mộc lão quỷ, ta hôm nay thề với trời, tương lai nhất định có một ngày, ta sẽ đem những gì ta phải nhận trong nửa năm nay, trả lại cho Mộc thị bộ tộc gấp bội! Trước đây ngươi cho, ta phải lấy được hết!

Nhưng đúng lúc này sắc mặt hắn cũng trở nên âm trầm, cả người nhè nhẹ tản ra khí tức u ám, lạnh như băng, hung tàn, so với lúc trước quả thực là hai người khác nhau.

- Tốt lắm, nơi này gần với Mộc gia quá, ngươi vẫn rời đi sớm quá, nếu không sợ rằng sẽ phát sinh ra biến cố.

Ngay sau đó, sắc mặt hắn biến hóa thêm lần nữa, khí tức trên người cũng khôi phục lại như lúc đầu, nhưng sắc mặt trở nên khó coi, âm trầm nói:

- Ta nói rồi, ngươi tuyệt đối không thể điều khiển được cơ thể ta đâu, chẳng lẽ vừa mới chạy ra khỏi Mộc gia, ngươi liền muốn qua cầu rút ván chuẩn bị gây bất lợi với ta? Ngươi đừng quên mất, trong tay ta vẫn nắm giữ lời thề ma tâm của ngươi, nếu ngươi có can đảm dám sinh hai lòng với ta, ta tuyệt đối sẽ làm cho ngươi chết không có chỗ chôn!

Trầm mặc một lúc.

Khí tức trên người Thẩm Ngự lại tiếp tục biến hóa, trên mặt lại toát ra tầng ma khí đen xì, hơn nữa còn rất nhanh tràn ra toàn thân.

- Ha ha, thật nực cười tu sĩ ngây thơ hèn mọn, Bổn Ma nếu đem lời thề tâm ma giao vào trong tay ngươi, tự nhiên sẽ có phương pháp phá giải. Bổn ma định sau khi rời đi sẽ đem ngươi cắn nuốt, nhưng ngươi lại nóng nòng muốn chết như vậy, Bổn ma thành toàn cho ngươi!

Âm thanh vừa dứt, toàn thân hắn nhất thời tràn ngập hắn khí giống như con đọc xà dữ tợn, điên cuồng hướng vào trong cơ thể.

- A! Ma linh đê tiện, cho dù ta chết, ngươi cũng đừng nghĩ sống tốt được! Lời thê ma tâm, phá cho ta! Phá! Phá!

Thẩm ngự kêu thảm một tiếng, thân thể độn nhiên té trên mặt đất, kịch liệt run rẩy , trong miệng phát ra tiếng thét thê lương cùng giận dữ!

Theo lời thề ma tâm vỡ nát, ma linh trong cơ thể kêu lên một tiếng đau đớn, hắc khí bên ngoài cơ thể cũng thoáng đình trệ. Nhưng ngay sau đó, nó lại tiếp tục điên cuồng chui vô thân thể!

- A! A!

Thẩm Ngự phát ra hai tiếng kêu thảm, âm thanh chậm rãi lặng xuống, cuối cùng tiêu tán không thấy gì nữa. Mà cùng lúc đó, hắc khí bên ngoài cơ thể phát ra nồng đậm, dần dần hình thành một mảng tối đen như mực, trong đó thỉnh thoảng phát ra những tiếng gầm đau đớn.

Một lát sau, hắc khí cực liệt quay cuồng, lập tức giống như đã bị một lực nào đó hấp thụ, bị hút toàn bộ vào trong cơ thể tiêu tán không thấy nữa.

Trên mặt đất, thẩn thể Thẩm Ngự chậm rãi ngừng run rẩy, hai mắt đột nhiên mở ra, một đạo hắc khí quỷ dị nháy mắt từ đáy amwts hiện lên.

- Thân thể này tư chất không tồi, nói vạy cũng dung không được bao lâu, chờ lúc Bản Ma đi ra từ trong chiến trường cổ kia, tu vi sẽ có thể khôi phục được mấy thành, đến lúc đo quay về Mộc gia dung hợp lại với bản thể, như vậy mặc dù không gian đổ gần nhất sẽ lần thứ hai phản hồi lại Linh Giới, cũng có nhiều khả năng! Ha ha ha ha! Mộc lao quỷ chết tiệt, chỉ sợ ngươi cũng không thể nào nghĩ tới, Bổn Ma bây giờ đã trốn ra một phân thân! Đem phong ấn ta trong đại trận, cung cấp cho bọn ngươi sử dụng đến vô tận, chờ đến lúc Bổn Ma trở về, đương nhiên xẽ đem người của toàn bộ tộc Mộc gia cuốn nuốt hêt!

Nói xong Thẩm Ngự kia hơi trầm ngâm, trên mặt lộ ra vẻ quỷ dị:

- Tiêu Thần? Ha ha, tiểu tử kia thật thú vị. Tuy rằng phân thân Bổn Ma đã chạy ra khỏi Mộc gia, nhưng vẫn cần bọn chúng vẫn phải hiến lễ duy trì sinh cơ của bản thể, ngươi đành chỉ có thể chết đi .

- Toái Tâm Linh đúng là có thể che chắn được cảm ứng của Bổn Ma, nhưng vật ấy chính là do ta luyện thành, Vốn Ma sao lại không đệ lại không có hậu thủ.

Nói xong, trên tay hắn tạo ra một đạo pháp quyết phức tạp, lấp tức nháy mắt đánh ra.

Làm xong việc này, hắn mở mắt thoáng nhìn rõ phương hướng một chút, Trên người chợt lóe ô quang hóa thành một đạo kinh hồng hướng cuồng phong trên trời mà đi.

. . . . .

Cùng lúc đó, bốn trăm dặm ngoài Mộc gia, một đạo thanh hồng tốc độ cực nhanh, điên cuồng bay về phía trước.

Tiêu Thần nhẹ nhàng thở phảo một hơi, lấy tốc độ của hắn, chỉ mất nửa giờ có thể bay xa ba ngàn dặm, đến lúc đó Mộc lão quỷ kia cho dù có thần thông quảng đại, cũng tuyệt đối không thể tìm được hành tung của hắn! Chỉ cần một ngàng hắn không chết, Mộc lão quỷ cũng không dám đến diệt Tiêu gia, nếu không Tiêu Thần sẽ đưa hành vi đó của Mộc gia truyền ra ngoài, sẽ tạo nên một trận gió to sóng lớn, cho dù Mộc gia có thực lực mạnh, nhưng đương nhiên cũng có khó có thể bảo toàn!

Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Tiêu Thần nháy mắt địa biến. Chỉ thấy bên trong tay, tản ra ngân huy nhè nhẹ đưa hắn bao phủ bên trong bản thể Toái tâm Linh, bỗng nhiên hiện đầy vết nứt, lập tức hóa thành mảnh nhỏ chảy xuống khỏi tay.

- Thẩm Ngự! Ngươi lại dám hại ta!

Đông tử Tiêu Thần kịch liệt co rút lại, trên mặt nháy mắt lộ ra sát khí hung tàn.

- Nêu Tiêu Thần ta hôm nay không chết, ngày nào đó nhất định sẽ giết chết ngươi!

Toái Tâm Linh bị vỡ tan. Lão tổ Mộc gia nháy mắt có thể sinh ra cảm ứng, lấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ thần thông quảng đại, khoảng cách mấy trăm dặm đều có thể truy đuổi tới! Ánh mắt Tiêu thần lộ ra vẻ điên cuồng, há mồm phun ra một ngụm máu lớn, quát lớn:

- Đà Sâm La Huyết Độn.

Phốc!

Đoàn tinh huyết trôi nổi giữa không trung, đột nhiên hóa thành một đoàn huyết vụ bao phủ hắn ở bên trong. Thân ảnh hắn chợt lóe lên ở cách đó cả trăm trượng! Lúc sau lại liên tục hiện lên, hóa thành một đạo huyết sắc kinh hồng, điên cuồng bay về phía trước.

. . . . .

Mộc gia, Linh thọ cung

- Lão tổ, ngài đã phái ra ngọc giản truyền âm, vì sao Tiêu Thân kia lại chậm chạp không đến, chẳng nhẽ hắn đã nhận ra có cái không ổn, đã muốn bỏ chạy sao?

Mộc Mộc biến sắc, trầm giọng nói.

Mộc Hiển Thánhnghe vậy, khẽ cau mày, lập tức lắc đầu, thản nhiên nói:

- Việc này tuyệt đối không thể, khí tức Tiêu Thần kia đã bị Ma Linh lưu lại, nếu hắn rời khỏi lão phu quá trăm dặm, ta nháy mắt có thể phát hiện….

Đúng lúc này, sắc mặt lão đại biến, trên mặt lộ ra vẻ hết sức tức giận, hét lớn:

- Mộc Thịnh, nếu ngươi nới lỏng người này, ngươi sẽ trở tội nhiên thiển cổ của Mộc gia ta!

Thanh âm còn chưa dứt, thân ảnh hắn lập tức biến mất, một cỗ linh lực uy áp kinh thiên bộc phát từ Linh Thọ cung, nháy mắt bao phủ cả Mộc gia!

Cả Mộc gia, vô số tu sĩ bị uy áp khủng bố tại đó nháy mắt giật mình khi đang tu luyện, trên mặt tất cả đều lộ vẻ hoảng sợ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã khiến cho cả lão tổ thần long kiến thủ bất kiến vĩ (1) tức giận như vậy.

Trong mật thất, sắc mặt Mộc Mộc trắng bệch, lập tức thấp giọng gào rít:

- Đại ca ngươi thật là hồ đồ!

. . . . .

Nhà kho của Mộc gia, lão già có vết sẹo đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt bộc phát ra làm chi người ra cảm thây sớ hãi, cười ha hả:

- A chu, người thấy không, lão gia hỏa tức giận rồi!

Người này mặc dù cười lớn, nhưng thần sắc lộ ra vẻ bi ai vô tận:

- Gia tộc này giống như ma quỷ, cắn nuốt người khác để duy trì sự sống của mình. Tuy rằng ta giúp hắn một lần nhưng tiểu gia hỏa này trốn thoát, giống như ca ca đần độn ngươi năm đó, trốn không thoát!

. . . . .

Truyền Công điện, hai người Hình Thiên và Lăng Nhi liếc nhau, đáy mắt cả hai đều nhìn thấy vẻ lo lắng.

- Việc này, chỉ sợ nguyên nhân do do Tiêu huynh hôm đó đến đây, nhưng rốt cuộc trong chuyện này có ẩn chứa bí mật gì?

Trên mặt Cát Thành Cương nháy mắt hiện lên vẻ phức tạp, lập tức thở thật sâu, nói:

- Nếu ngày đó ngươi nghe lời ta, bây giờ đâu rơi vào kết cục như vậy. Hôm nay…. chỉ sợ ngươi chạy đâu cho thoát.

. . . . .

Thanh Ngọc Điện

- Lão già chết tiệt, Bổn Thần xong ngay đây, chẳng lẽ ngươi không chờ được một lát?

- Chủ nhân, chủ nhân khốn kiếp của ta, ngươi nhất định phải chống đỡ, ngàn vạn lần đừng kích đông!

. . . . .

Phía trên đồng hoang, Tiêu Thần hoảng sợ quay đầu, cảm ứng được khí tức kinh thiên đằng sau, khóe miệng hắn lộ ra vài phần chua xót, nhưng độn quang trên người hiện ra không ngớt, tiếp tục hướng đến phía trước bỏ chạy!

Không đến thời khắc cuối cùng, Tiêu Thần tuyệt đối không khoanh tay chịu chết!

Hơn nữa cho dù lâm vào tuyệt cảnh, hắn phải chết không nghi ngờ, hắn cũng phải khiến Mộc gia vì thể mà sẽ trả một cái giá lớn.

----------oOo----------

(1) Thần long kiến thủ bất kiến vĩ : thần long thấy đầu không thấy đuôi- ám chỉ người tài đầy sự bí ẩn.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch