Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo

Chương 295: Rời đi

Chương 295: Rời đi

Thời khắc cuối cùng.

Lệ Viễn Nhai nhìn thấy Kình Thiên cự thủ chụp xuống, trong mắt toát ra ý sợ hãi, hét lên một tiếng, lấy trong túi trữ vật ra một ngọc điệp, tiện tay bóp nát, nháy mắt tạo thành một truyền tống trận toát ra khí tức âm lãnh. Chưa đầy một giây sau, thân ảnh người này biến mất trong truyền tống trận.

Về phần mười bốn tu sĩ Kim Đan Hoàng Tuyền Tông còn lại không có thần thông như vậy, tuy liều chết giãy dụa nhưng vẫn như cũ bị đánh thành bột mịn, hình thần câu diệt.

Tiêu Thần nhíu mày, nhìn Lệ Viễn Nhai thoát đi, không phải hắn không muốn ngăn cản mà trận pháp kia cực kỳ cao minh, trong thời gian ngắn đã đưa hắn rời đi. Chủ ý đem toàn bộ người Hoàng Tuyền Tông đánh chết để tránh việc hôm nay truyền đến tai Hoàng Tuyền Tông, nhưng nghĩ lại chỉ sợ với thủ đoạn của Hoàng Tuyền Tông, việc hôm nay cũng dễ dàng tra ra được. Tiêu Thần cũng không kiêng kị việc Lệ Viên Nhai đào thoát nữa.

Tuy hắn cũng là một thiên tài tu luyện nhưng Tiêu Thần cũng chả buồn để ý, cứ cho hắn có đủ thời gian tu luyện, chờ đến lúc hắn đạt thực lực ngang Tiêu Thần bây giờ, thì không biết ,lúc đó Tiêu Thần đã đạt cảnh giới nào rồi.

Diệt Nguyên Anh, lật tay phá vở Kim Đan.

Trong khoảng thời gian này, thế lực Hoàng Tuyền Tông mạnh mẽ uy phong không còn ai ngoài Lệ Viễn Nhai bỏ trốn kia, tất cả đều chết trong tay Tiêu Thần, cho nên khi ánh mắt hắn quét qua, không một ai dám đối diện, tất cả đều tỏ ý kính cẩn nghe lời. Dù sao đã kiến thức thủ đoạn tàn nhẫn của người này, hơn nữa dù là tu sĩ Hoàng Tuyền Tông hắn cũng dám tùy ý giết, không kiêng dè, vậy nên bất luận là tam tông tu sĩ hay tán tu, đối với Tiêu Thần đều tràn ngập ý kinh sợ.

Ánh mắt Lan Nhược Ly lóe lên, tiến lên một bước, cẩn thận thi lễ:

- Lúc trước không biết thân phận tiền bối, nếu có chỗ đắc tội, xin tiền bối rộng lượng. Còn ân cứu mạng ngày hôm này, ngày sau nếu có cơ hội chắc chắn sẽ hậu báo tiền bối.

Tiêu Thần nghe vậy chớp chớp mắt, mặt lộ ra ý cười, lúc Thương Cổ ra chiêu cuối cùng, độn quang trên người nàng đã lóe lên, sau khi chứng kiến thế cục nghịch chuyển mới ngừng lại, điểm ấy tự nhiên bị hắn nhìn thấy, đối với Lan Nhược Ly thật ra lại thêm chút hảo cảm.

- Tiêu mỗ cùng Hoàng Tuyền Tông vốn có thù hận, việc hôm nay tiên tử không cần phải để trong lòng.

Lan Nhược Ly nghe thế, trong mắt sáng lên, lập tức thi lễ không nhiều lời, bất quá ánh mắt nhìn Tiêu Thần một cái thật sâu, thấy vẻ mặt bình tĩnh không chút dị sắc kia, chút bất an cuối cùng trong lòng nhất thời tiêu tán, đối với Tiêu Thần ngoài cảm kích còn thêm chút hảo cảm.

- Liễu Chử đạo hữu, hôm nay, chúng ta tách nhau ra tại đây, tại hạ còn có một số việc, cần phải một mình tiến vào, ngươi đi cùng đám người tiên tử cho tiện, như vậy có thêm một chút an toàn.

Tiêu Thần cười nhẹ, ánh mắt rơi trên người Liễu Chử.

Người trước mặt nghe thế, cả người run lên, nhất thời kích động, sắc mặt đỏ bừng, thi lễ, nói:

- Đa tạ tiền bối, tính mạng Liễu Chử là do tiền bối nhiều lần ra tay cứu về, nếu một ngày khác có thể hồi báo tiền bối, dù tan xương nát thịt, hồn phi phách tán, cũng tuyệt đối không do dự chút nào.

Một tu sĩ Trúc Cơ lại lại cuồng ngôn đòi giúp tu sĩ Nguyên Anh, điều này xem ra cực kỳ buồn cười, nhưng mọi người nghe vậy trong lòng khẽ động, sự chân thành trong lời nói chỉ cần không phải người ngu đều dễ dàng nghe ra được.

Sắc mặt Tiêu Thần nhu hòa đi một chút, nghe vậy gật đầu, cười nói:

- Việc này ta sẽ nhớ kĩ, Liễu đạo hữu nhớ là thiếu ta một cái nhân tình là được.

Nói xong, Tiêu Thần xoay người, bước một bước, thân ảnh liền xuất hiện ngoài trăm trượng, mấy lần lóe lên cuối cùng biến mất ở cát bụi mênh mông cuối chân trời, không thấy gì nữa.

Đợi Tiêu Thần hoàn toàn đi xa, chúng tu sĩ nơi này mới âm thầm thở nhẹ ra.

Dương Phong, Tiếu Nguyệt cùng tu sĩ các tông liếc nhau, tất cả đều nhìn ra nét cười khổ trong mắt đối phương, lần này bọn hắn nhìn sai rồi, cũng may vị tiền bối này khoan hồng độ lượng không tính toán cùng bọn chúng, nếu không hôm này chỉ sợ dính vào phiền toái không nhỏ.

Ánh mắt Lan Nhược Ly dừng ở phương hướng Tiêu Thần rời đi, mắt đẹp sáng ngời, một lúc sau trong lòng than nhẹ một tiếng, đem cảm xúc trong lòng áp chế lại, xoay người hướng Liêu Chử, cười ôn hòa:

- Liễu đạo hữu, nếu tiền bối kia đã mở miệng, vậy ngươi liền đi cùng chúng ta đi.

Liễu Chử đối mặt với nụ cười hoàn mĩ này, nghĩ đến hình dáng người kia, trong lòng minh bạch vài phần, tự nhiên không dám thất lễ, lập tức kính cẩn gật đầu đồng ý.

. . . . .

- Ân? Tu sĩ Nguyên Anh của Hoàng Tuyền Tông lại bị người chém giết.

Tử yên tiên tử cùng Thiên Hỏa Tử liếc nhau, đều nhìn ra ý kiêng kị rung động tại đáy lòng đối phương, theo cảm ứng thì tu sĩ Hoàng Tuyền Tông kia đã đạt đến trung kỳ, so với hai người không hề yếu hơn. Nhưng giờ phút này lại ngay tại đương trường bị người dễ dàng chém giết. Nói cách khác nếu hai người bọn họ gặp phải tu sĩ Nguyên Anh thần bí kia, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ.

- Tuy không biết thân phận người này, nhưng chắc không phải là địch nhân của chúng ta, khả năng lớn nhất là tán tu.

Thiên Hỏa Tử khẽ cau mày, chậm rãi nói.

- Bất quá, Tử Yên tiên tử! hai người chúng ta liên thủ cho dù là tu sĩ hậu kỳ cũng có thể miễn cưỡng đánh một trận, người này tuy mạnh, nhưng chỉ cần chúng ta ở gần nhau, cho dù gặp phải cũng không sao.

Tử Yên nghe vậy, trán khẽ nhíu, lập tức nhàn nhạt nói:

- Dù vậy, chúng ta vẫn tăng tốc độ lên nhanh một chút, tránh gặp phải người này cũng có thể tránh được không ít phiền toái.

- Trước mắt, bí cảnh thứ ba chưa được bài trừ. Theo đạo hữu chúng ta nên đi về phía nào?

Thiên Hỏa Tử nghe vậy, ánh mắt chớp lên, lập tức áp chế vẻ dị sắc nơi đáy mắt, vẫn chưa bị giai nhân hoàn mĩ này phát hiên, hơi chút do dự, trầm giọng nói:

- Bí cảnh thứ nhất là vô số khôi lỗi, thứ hai là yêu thú, thứ ba chính là ảo cảnh, như vậy chủ nhân Bất Trụy động phủ làm việc tùy tâm sở dục, không thể đoán ra được. Bất quá, theo ý kiến tại hạ, chúng ta vẫn là đi hướng này đi, ta có dự cảm, chỗ này chính là mấu chốt của ảo cảnh.

Tử Yên nghe vậy hơi trầm ngâm, lập tức chậm rãi gật đầu:

- Nghe theo lời đạo hữu vậy.

Trong lòng Thiên Hỏa Tử âm thầm thở nhẹ ra, thân hình lóe độn quang, nhắm theo phương hướng kia bay đi.

. . . . .

Hừ! Thương Cổ cư nhiên lại bị người chém giết. Trước thạch bích dưới lòng đất, sắc mặt lão giả Hoàng Tuyền Tông cực kỳ âm trầm, một cỗ khí tức âm trầm mạnh mẽ, cuồn cuộn bạo phát ra.

. . .

Người có thể giết Thương Cổ, rất có khả năng là tu sĩ hậu kỳ, hiện giờ để ngươi sống thêm chút nữa, chờ cho đại kế của lão phu hoàn thành, đến lúc đó tu vi tăng vọt, chưa biết chừng sẽ đạt tới cảnh giới đại viên mãn, đến lúc đó sẽ triệt để đem người chém giết.

. . .

- Thương Cổ đã chết, như vậy tín vật kia cũng đã mất đi, tuy kế hoạch bị phá hư, bất quá hoàn hảo lão phu đã sớm có phòng bị, trong tay còn lưu một tín vật, chỉ cần có vật ấy trong tay, liền có thể một mình mở ra nội phủ.

. . .

- Hừ, giám can đảm ra tay với tu sĩ Hoàng Tuyền Tông ta, mặc kệ người là ai, lần này đừng nghĩ tới việc rời khỏi Bất Trụy động phủ.

Thanh âm đứt quãng trộn lẫn vô tận sát khí sâm lãnh.

Nhìn đại môn như ẩn như hiện trước mắt, lão giả cười âm lãnh, tốc độ pháp quyết đánh ra càng lúc càng nhanh.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch