Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo

Chương 387: Đấu giá.

Chương 387: Đấu giá.

Sắc mặt Độc Ma lão tổ nhanh chóng trầm xuống, sát khí từ trong đáy mắt hiện lên, một cỗ khí tức âm hàn nhàn nhạt phát ra. Hắn chợt xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào trên người Tiêu Thần, lộ ra vài phần giận dữ.

- Tiểu tạp chủng, ngươi muốn chết sao?

Thất Thải Linh Tử này là một loại linh quả cực kỳ hiếm thấy trong Tu Chân Giới, Độc Ma lão tổ đã mất mấy chục năm vất vả tận lực tìm kiếm mới có được một quả, đủ thấy trình độ hiếm có của quả này là tới mức nào.

Lần nay hắn sắp thu được vào trong tay, đột nhiên lại xuất hiện một người nhảy ra phá rối, nếu không phải nơi này có vài phần kiêng kỵ, sợ là sớm đã bạo phát ra tay đem tiểu tử này băm thây ngàn khúc.

Ba gã tu sĩ bên người Độc Ma lão tổ giờ phút này sắc mặt cũng trở nên khó coi cực kỳ, tuy rằng bọn hắn đối với người này cực kỳ bất mãn nhưng giờ phút này song phương đành tạm thời hợp tác, thực lực Độc Ma lão tổ tăng lên, hiển nhiên mấy người bọn chúng vui vẻ ở bên xem náo nhiệt. Mặc dù ba người không hề mở miệng, lại đồng thời đem ánh mắt bất thiện nhìn về phía Tiêu Thần, uy áp thản nhiên phát ra, tràn ngập khắp cả đại sảnh.

Vài gã sai vặt Kim Đam cảnh giới xung quanh, khí tức phát ra, nhất thời sắc mặt mỗi người trở nên trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ bình tĩnh, không lộ ra nửa điểm sợ hãi.

Ánh mắt Tầm đại chưởng quỹ hiện lên vài tia dị sắc, lặng lẽ đưa tay đem Thất Thải Linh Tử cầm vào trong tay, lúc này mới thản nhiên nói:

- Độc Ma cùng vài vị đạo hữu xin hãy an tâm chờ một chút, chớ nóng nảy, nơi này chính là Dược Vương các, tuyệt đối nghiêm cấm các tu sĩ ra tay đánh nhau, nếu không sẽ bị trục xuất ra ngoài, từ nay về sau không được bước vào Dược Vương các nửa bước.

Thanh âm bình thản, nhưng trong lời nói hiện lên vẻ tự tin tràn ngập rõ ràng.

Tại lầu hai này, mấy đạo khí tức như ẩn như hiện tán phát ra, toàn bộ đều là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa khí tức đều rất mờ mịt, hiển nhiên không phải hạng tầm thường.

Một gã thân mặc trường bào màu trắng bên cạnh Độc Ma lão tổ, trên khuôn mặt hiền lành già nua thoáng nhíu mày, khẽ xua tay ý bảo hai người bên cạnh thu hồi khí tức, áy náy cười, chắp tay nói:

- Lão phu vân Mặc tử, việc hôm nay xin Tầm đại chưởng quỹ đừng trách, dù sao vật ấy đối với Độc Ma đạo hữu là cực kỳ trân quý, chúng ta lại nhất thời thất thố, tuyệt đối không có nửa điểm bất kính đối với Dược Vương các.

Dược Vương Các, sau lưng có Dược Vương tông là cự đầu tông môn ở Trung Châu chống lưng, tục truyền rằng Bất Trụy tu sĩ không phải chỉ một người, thực lực mạnh mẽ vô cùng, bọn hắn hiển nhiên là không muốn trêu chọc tý nào

Tầm đại chưởng quỹ nghe vậy trên mặt nhất thời lộ ra vài phần ý cười, khuôn mặt mập mạp như một đóa hoa cúc, hai mắt híp lại tạo thành khe hở nhỏ.

- Vân Mặc tử đạo hữu quá lời rồi, chúng ta mở Dược Vương các là để buôn bán, quan trọng nhất chính là hòa khí, tự nhiên sẽ không cùng những khách nhân phát sinh xung đột. Chỉ cần chư vị đạo hữu không động thủ phá hư quy củ, mọi sự tự nhiên sẽ rất êm xuôi.

Y chính là một người nham hiểm, tuy dung mạo xấu xí nhưng chưa từng có một ai dám không đem hắn để vào trong mắt. Đường đường là một trong thập đại chi nhánh trưởng quầy Dược Vương tông, há lại là người bình thường.

Vân Mặc tử cười, tiện đà xoay người, chắp tay hướng về Tiêu Thần nói:

- Vị đạo hữu này, Thất Thải Linh Tử đối với chúng ta cực kỳ trọng yếu, xin đạo hữu đừng nhúng tay vào, sự tình hôm nay liền như vậy qua đi, như thế nào?

Nghe xong, Độc Ma lão tổ trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng, vừa muốn mở miệng liền bị hai người bên cạnh liếc mắt ngăn cấm, lập tức chỉ có thể hừ lạnh môt tiếng rồi bỏ qua, nhưng đôi mắt lại hung hăng lóe ra, gắt gao dừng trên người Tiêu Thần, hiển nhiên trong lòng tràn ngập sát cơ.

Sắc mặt Tiêu Thần bình thản, đối với sát khí phát ra từ Độc Ma lão tổ xem như không phát hiện ra, khẽ cười nói:

- Vân Mặc tử đạo hữu, Thất Thải Linh Tử chỉ có các người mới có thể mua, không biết có phải hay không?

Vân Mặc tử nghe vậy nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, tuy rằng thời khắc này hắn không muốn xảy ra điều gì sai lầm, nhưng cái người này không hề có ý định buông tha, trong lòng sinh ra vài phần tức giận, nhàn nhạt nói:

- Tất nhiên không phải.

Tiêu Thần như không hề nghe thấy hàn ý trong giọng nói người này, xoay người hướng đại chưởng quỹ, chắp tay nói:

- Tầm đại chưởng quỹ, Dược Vương các các ngươi có hay không chỉ có thể đem Thất Thải Linh Tử bán cho Độc Ma đạo hữu?

Khóe mắt Tầm đại chưởng quỹ hiện lên vài tia dị sắc, lập tức mở miệng cười nói:

- Nào ở đâu có đạo lý như vậy, Dược Vương các chúng ta là mở cửa buôn bán, bất luận là ai đều đối xử bình đẳng, ai cũng đều có thể mua.

- Thất Thải Linh Tử này tuy rằng Độc Ma đạo hữu nhiều lần nhắc nhở bổn điếm tìm kiếm, nhưng cũng không có nói rõ nhất định phải bán cho hắn, cho nên vật ấy đến tột cùng rơi vào tay người nào chỉ đành xem hai vị đạo hữu ai có thể đưa ra giá cao hơn a.

Người này cười hiếp mắt là một kẻ giỏi thủ đoạn, rỏ ràng là đầu cơ chờ người trả giá cao để kiếm lợi

Tiêu Thần đối với kết quả này cực kỳ vừa lòng, tủm tỉm gật đầu.

Còn về Độc Ma lão tổ sắc mặt trầm như nước, trong đôi mắt tràn đầy sát khí, Vân Mặc tử cùng ba người kia sắc mặt cũng trở nên khó coi, trên người lộ ra vài phần lãnh ý.

- Hừ! Thất thải linh tử này không phải là bình thường, mà là cực kỳ trân quý, lão tổ thật ra muốn xem xem, ngươi chính là một gã tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ như thế nào cùng ta tranh đoạt.

Độc Ma lão tổ nhe răng cười mở miệng, thanh âm lộ ra vẻ âm lảnh

- Việc hôm nay lão tổ ghi nhớ trong lòng, nếu ngày sau có cơ hội, lão tổ ta tất nhiên sẽ tự mình ra tay tiễn đạo hữu một mạch tới tử lộ.

Trong đôi mắt Tiêu Thần nháy mắt hiện lên vài phần lệ mang, nhưng chỉ cười lạnh không nói gì.

Tầm đại chưởng quỹ cầm trong tay cái bọc... có hộp ngọc chứa Thất Thải Linh Tử, cười nói:

- Nếu hai vị đạo hữu tất cả đều nhìn trúng vật ấy, vậy liền ra giá đi, ai ra giá cao, vật ấy tự nhiên thuộc về người đó.

- Giá quy định năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch.

Thanh âm vừa dứt, Độc Ma lão tổ thoáng chần chờ sau đó trầm giọng nói:

- Lão phu ra giá trăm vạn hạ phẩm linh thạch mua vật này.

Nói xong, đắc ý hướng Tiêu Thần nhìn lại.

Trăm vạn hạ phẩm linh thạch, tu sĩ Nguyên Anh bình thường cũng chưa chắc có gia tài lớn thế này. Thất thải linh tử này đối với Độc Ma lão tổ cực kỳ trọng yếu, cho nên hắn mở miệng liền đem giá tăng lên gấp đôi, đạt ngay tới trăm vạn .

Về phần Thất Thải Linh Tử tuy rằng cực kỳ hiếm, hơn nữa công dụng cũng không lớn, giá cả tuyệt đối không đạt tới mức như vậy, Độc Ma lão tổ mở miệng lần này hiển nhiên là ăn thiệt thòi không nhỏ.

Tiêu Thần cười khẽ một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Một trăm năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch.

Nếu như dùng tinh thạch để mua, thì trong lòng hắn dĩ nhiên không hề có chút lo lắng. Lúc Tiêu Thần đặt chân đến Tu Chân Giới lần đầu tiên đã diệt sát một số cao giai tu sĩ, túi trữ vật thu hoạch rất nhiều, linh thạch tự nhiên không thiếu, hơn nữa tại động phủ, Lý Vũ Hiên từng giao cho Tiêu Thần một túi trữ vật, chính là Lang Huyên thượng nhân dùng để cất giữ linh thạch, tất cả đều là cực phẩm linh thạch, số lượng chừng mười vạn, nếu là đổi thành hạ phẩm linh thạch thì cũng là gần ngàn vạn hạ phẩm linh thạch. Hơn nữa thượng phẩm linh thạch bình thường hoán đổi ra hạ phẩm linh thạch đều có thể nhiều ra thêm hai ba phần. Chỉ một chuyện này, Tiêu Thần trong tay liền có hơn ngàn vạn hạ phẩm linh thạch, lại thêm gia tài của hắn trước đó, số linh thạch trên người hắn sợ là có thể đạt đến hai ngàn vạn! gia tài như vậy, đủ có thể so sánh với của cải của một tông môn.

Độc Ma lão tổ thầm đắc ý, xem việc Tiêu Thần vừa làm buồn cười không khác gì một trò hề.

Nghe được Tiêu Thần ra giá, TẦm đại chưởng quỹ trong lòng nhảy dựng, liền lộ ra cái mặt bánh bột ngô mà cười như hoa.

Giá cả ra dứt khoát như thế, hiển nhiên trong lòng không để tâm, xem ra trận giao dịch lần này sẽ là một đại đại thu hoạch. Nghĩ như vậy, trong lòng hắn cao hứng trở lại, con mắt ti hí nóng bỏng vô cùng.

Khóe mắt Độc Ma lão tổ giật lên, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, lạnh giọng nói:

- Hai trăm vạn hạ phẩm linh thạch!

Ra giá như vậy, trong lòng hắn cũng rất là đau đớn, hai trăm vạn hạ phẩm linh thạch nha, một nửa gia sản của hắn liền như vậy bay đi, trong lòng càng thêm hận Tiêu Thần tới cực điểm.

- Ba trăm vạn.

Tiêu Thần vẫy tay, một gã sai vặt thông minh liền tiến đến dâng lên một ly linh trà thượng hạng.

Trà này chính là dùng để chiêu đãi thượng khách, cực kỳ trân quý, riêng chén trà này thôi, chỉ sợ đã có giá mấy trăm hạ phẩm linh thạch, chỉ có thể nói là xa xỉ đến cực điểm.Thường ngày Tầm đại chưởng quỹ trong giữ thật kỹ, tu sĩ tầm thường tự nhiên là đừng hòng mơ tưởng đến uống một ngụm nào. Tầm đại chưởng quỷ ném cho gã sai vặt một cái nhìn tán thưởng, thầm nghĩ khách hàng chính là muốn một người tinh ý như vậy hầu hạ.

- Ba trăm năm mươi vạn!

Thanh âm Độc Ma lão tổ rét lạnh, hoàn toàn không có chút hơi ấm.

Vân Mặc tử cùng đám người trong mắt cũng sinh ra vài nét ngưng trọng, gia tài tu sĩ Nguyên Anh miễn cưỡng đến nhiêu đó, mà Tiêu Thần chẳng hề để ý mà ném ra ba trăm vạn, nếu không vì phô trương thanh thế, sau lưng hẳn có người chống đỡ, bằng không bản thân hắn là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ sao lại có thể ra giá này. Mà việc bọn hắn làm, kiêng kị nhất chính là xuất hiện phiền toái, lập tức trong lòng sinh ra vài phần lo lắng. Nhưng giờ phút này cũng không có cách nào mở miệng ngăn cản, đành phải âm thầm nhẫn nại.

- Năm trăm vạn.

Thanh âm Tiêu Thần vẫn bình thản như cũ không có gì lạ, nhưng thanh âm hạ xuống chính là khiến cho trong lòng Tầm đại chưởng quỹ cùng cả người nhất tề run lên, mà bộ dáng Tiêu Thần lại như chẳng hề để ý, càng làm cho người khác trong lòng thầm mắng không thôi.

Năm trăm vạn, thực không thể xem đây là lời thuận miệng nói ra, giá như vậy có nghĩa là toàn bộ gia tài Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, nhưng bọn hắn cũng nhìn ra Tiêu Thần vẫn như cũ, không có lấy nửa điểm đau lòng.

Chẳng lẽ trên người hắn thực sự có được số linh thạch lớn như vậy, hay là bởi vì sự tình trước đó mà cố ý nâng cao giá cả?

Trong lòng mọi người, tất cả đồng thời xuất hiện nghi hoặc như vậy.

- Tầm đại chưởng quỹ, tại hạ cho rằng người này cố ý nâng giá, ngươi trước kiểm tra một phen hắn là có phải có năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch, nếu không đó là trái với quy củ của Dược Vương các, sự tình liền cần ngươi tới chủ trì công đạo!

Độc Ma lão tổ cười lạnh, hắn xem biểu hiện của Tiêu Thần như chắc hẳn là vùn vụt lên giá, một khi việc này được sáng tỏ, dựa theo quy củ, hắn hiển nhiên có thể tay đem người này giết ngay tại chỗ, đến lúc đó thù mới hận cũ cũng sẽ lần lượt tính toán rành mạch sạch sẽ.

Vân Mặc tử đám người cũng là tập trung tinh thần, nếu Tiêu Thần không lấy ra tinh thạch, việc này tự nhiên là phi thường dễ xử trí. Nhưng nếu là quả thật có người chống đỡ, chỉ sợ việc này cần cẩn thận xử lý, nếu không gặp phải phiền toái là điều chắc chắn.

Tầm đại chưởng quỹ trong đôi mắt mơ hồ hiện lên vài phần thần sắc lo lắng, đối với việc Tiêu Thần có linh thạch hay không, hắn trong lòng cũng không dám chắc, nếu quả thật chỉ vì muốn vùn vụt tăng giá lên, như vậy hắn chỉ còn phải đem Thất Thải Linh Tử bán cho Độc Ma lão tổ, rồi còn ly tinh thạch linh trà mấy trăm linh thạch đó nữa. Trơ mắt nhìn mấy trăm vạn Linh thạch mọc cánh bay đi, điều này đối với Tầm đại chưởng quỹ mà nói không khác gì một nhát trí mệnh.

Hắn run rẩy liếc Tiêu Thần một cái, thấy y vẫn không lộ ra nửa điểm bất an, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra

- Vị đạo hữu này, lời nói Độc Ma đạo hữu có chút hợp tình lý, nếu là ngươi không thể xuất ra năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch, đó là phá hủy quy củ của Dược Vương các, đến lúc đó Độc Ma đạo hữu toàn quyền đem ngươi xử trí, việc này mong đạo hữu hiểu cho.

Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt chớp lên, khẽ cười nói:

- Muốn kiểm tra trên thân thể tại hạ có hay không có linh thạch tự nhiên có thể, chính là không biết Độc Ma đạo hữu sẽ vì vậy mà trả giá thêm không?


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch