Truyền tống trận mở ra, Thượng Văn Tinh sắc mặt biến đổi trong nháy mắt, trong lòng sát khí bùng lên.
Trong chuyện này quả nhiên có gian trá.
Tuy rằng tryền tống vãn chưa tan vỡ, nhưng không gian kinh khủng kia bỗng chốc bị xé rách bộc phát ra, Thượng Văn Tinh kêu lên một tiếng đâu đớn, toàn lực ra tay ngăn cản, trong đôi mắt lóe ra những tia lạnh, sát khí tung hoành.
Tiểu tạp chủng này thế mà dám ngang nhiên tính kế với hắn, quả nhiên muốn chết! Thượng Văn Tinh trong lòng cười lạnh, chỉ mới đây còn cuồng bạo nghĩ cách đưa hắn vào chỗ chết, quả là cũng quá coi thường uy lực Bất Trụy tu sỹ!
- Đợi lão phu kết thúc truyền tống sẽ lập tức ra tay tiêu diệt ngươi tận gốc!
Mắt Thượng Văn Tinh chợt lóe lệ mang, lộ ra vài phần dữ tợn, theo linh cảm của hắn, truyền tống này sắp kết thúc.
Sự tình đúng như hắn dự kiến, thân thể chợt nhẹ bẫng, không gian cuồng bạo bỗng như xé toạch, tiêu tán, Thượng Văn Tinh sắc mặt trắng bệch, chỉ hai nhịp thở ngắn ngủi mà hắn đã hao tổn không nhẹ.
Nhưng lúc này mà nói, tiểu tạp chủng kia nhất định cực kỳ khiếp sợ mà chờ đợi hắn sẽ bị hành hạ triệt để đến chết.
Khuôn mặt Thượng Văn Tinh dữ tợn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện ra Tiêu Thần cũng đang cười khẩy lạnh lung với hắn không nguôi.
- Không được, tiểu tạp chủng này còn có chuẩn bị nữa!
Tia sát khí phát ra trong lúc vui vẻ, Thượng Văn Tinh nhất thời trong lòng hung hăng, ngẩng đầu lên thì bắt gặp luật hình cấm kia hoàn toàn bùng nổ. Sát khí lành lạnh ầm ầm bộc phát, tất thảy lông tơ trên người hắn như dựng ngược, bị bao vậy bởi một luồng nguy cơ chết choc.
- Tiểu tạp chủng tâm tử thật độc ác, lão phu không chết ắt hẳn sẽ đem người bầm thây vạn đoạn!
Thượng Văn Tinh chợt quát một tiếng, bất trụy tu sỹ không hề có chút nương tay ầm ầm bộc phát, kiên quyết ngạnh kháng cấm chế giảo sát.
Chỉ mới ba nhịp thở, đáy mắt người này hiện rõ vẻ kinh nộ, trong mắt xẹt qua vài phần đau lòng, tiện đà đưa tay theo trữ vật giới xuất ra một viên ngọc. Viên ngọc ước chừng viên đá nhỏ, toàn thân màu xanh, trong đó có thu nhỏ một thân ảnh ngồi khoanh chân, nhìn kỹ thì đó chính là bản nhân Thượng Vân Tinh. Đem viên ngọc cầm trong tay, Thượng Văn Tinh nhất thời mắt hãy còn bộc phát ra vô tận sát khí, bất chấp cấm chế kia phóng thẳng ra ngoài.
Vô số thương tổn xuất hiện trên thân thể hắn, tuy khuôn mặt đã tái nhợt, hơi thở nặng nhọc nhưng vẫn chưa có thương tổn chí tử nào. Mà lúc này viên châu trong tay Văn Tinh đã xuất hiện vài vết nứt, thân ảnh nhỏ đã hiện lên vẻ vô cùng đau đớn.
Ầm!
Viên châu vỡ vụn, Thượng Văn Tinh toàn thân trọng cấm chế lao ra. Lúc này lão đã mất đi phong phạm lúc trước, mái tóc rối tung, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn thấm vết máu, chật vật vô cùng.
Giờ phút này đã là nhịp thở thứ bảy.
- Chết tiệt! Thật đáng chết!
Thượng Văn Tinh cuồng nộ, từ sau khi đạt đến cảnh giới Bất Trụy hắn chưa bao giờ chật vật như lúc này, huống chi lại là bị một gã tiểu bối Nguyên Anh áp bức khiến hắn vố cùng giận dữ. Mà viên châu kia cũng là một chí bảo, khi một tia nguyên thần tu sĩ tiến vào luyện hóa liền có thể ngưng tụ một thân ảnh khác của bản thân, trong giờ phút sinh tử có thể lấy ra thay bản thể chịu một nửa tổn thương. Pháp bảo này hôm nay đã bị phá hoại nặng nề chỉ sợ sau này không thể tiếp tục dùng.
Lúc này hắn hận Tiêu Thần thấu xương, sát khí tỏa ra nồng nặc!
- Tiểu tạp chủng, để mạng lại đi!
Thượng Văn Tinh không để ý đến thương thế, tập trung pháp lực toàn thân chưởng về phía trước! Mặc dù lúc này thực lực không được nửa thành lúc bình thường nhưng muốn giết một tên Nguyên Anh sơ kì cũng đã quá đủ.
Đối mặt với một kích toàn lực của lão quỷ, sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch, uy áp ép tới khiến hắn cực kì khó chịu. Lúc này sắc mặt hắn trở nên âm lãnh, sát khí trung hoành không chút nào sợ hãi.
- Ta tế hai ngàn năm thọ nguyên, Tịch Diệt chỉ! Chỉ Tịch Diệt, diệt sát vạn vật!
Tiêu Thần điểm chỉ, sắc mặt phút chốc trắng bệch, ánh mắt sáng quắc ảm đạm hẳn, mái tóc đen hóa thành hoa râm, cơ thể tản ra khí tức già nua. Cho dù tại Lê gia hắn không ngừng luyện hóa huyết ngọc long nha mễ nhưng sinh cơ huyết nhục thêm vào vẫn chưa quá hai ngàn thọ nguyên. Lúc này Tiêu Thần tế Tịch Diệt chỉ, thọ nguyên tự thân vẫn phải bù vào khiến thân thể thoáng chút sẽ già nua.
Hoàng Huyền Tông đuổi giết, tế hai ngàn năm Tịch Diệt ngạnh kháng bất trụy thành công, lần này ra tay không biết có thể chém giết lão quỷ này không.
Một đạo hoàng quang từ ngón tay Tiêu Thần bắn ra, một cổ khí tức cổ kính như đã trải qua vô vàn năm tháng xuất hiện.
Đồng tử Thượng Văn Tinh co rút lại, một cảm giác sợ hãi dâng lên, Tịch Diệt chỉ mang lại cho hắn nguy cơ tử vong mãnh liệt!
Lúc này phía sau là cấm chế trừng phạt, Thượng Văn Tinh không thể lui, cho dù phát hiện đòn thế của Tiêu Thần bất phàm hắn cũng phải mạnh mẽ cản lại, hơn nữa sự kiêu ngạo của Bất Trụy tu sĩ cũng không cho phép hắn phải né tránh mà không dám đón đỡ một đòn của một gã Nguyên Anh!
Lên!
Đôi mắt Thượng Văn Tinh tràn ngập vẻ mãnh liệt, uy thế từ bàn tay ngày càng tăng.
Ánh mắt vốn đã ảm đạm của Tiêu Thần lại đột nhiên lóe sáng, hoàng quang va chạm cùng bàn tay từ hư không.
Thượng Văn Tinh biến sắc, ánh mắt hoảng sợ nhìn hoàng quang. Hoàng quang tiến tới khiến hắn cảm giác như ngàn năm đã trải qua, thân thể trong chốc lát như muốn vỡ vụn, bàn tay lập tức mục nát, hắn vận pháp lực chữa trị, bàn tay lại tiếp tục mục nát… cứ thế lặp đi lặp lại… đây chính là Tịch Diệt chỉ được tế ra từ hai ngàn năm thọ nguyên, tốc độ cùng cường độ hủy diệt có thể nói vô cùng khủng bố.
Ánh mắt Thượng Văn Tinh hiện lên vẻ kiên quyết, hắn vung chưởng chặt dứt bàn tay nhân lúc hoàng quang chưa ăn mòn sâu vào cơ thể. Hắn hộc một tiếng đau đớn, tiên huyết từ miệng vọt ra, khuôn mặt trắng bệch nhưng đã may mắn thoát được một kiếp.
Bị mất tay, hận ý Thượng Văn Tinh dâng lên nhưng trong lòng lại tràn ngập kinh sợ. Truyền tống trận, cấm chế, Tịch Diệt chỉ, từng đạo sát chiêu được Tiêu Thần luân phiên sử dụng khiến hắn trọng thương, lúc này lại bị cụt tay, sức chiến đấu đã mất rất nhiều. Quan trọng hơn hắn không biết Tiêu Thần còn con bài nào chưa lật hay không. Trong lòng hắn đã muốn rút lui, cố gắng đợi thương thế khôi phục tìm tiểu tạp chủng này tiêu diệt cũng không muộn. Đại thế đã mất Thượng Văn Tinh cũng không muốn liều mạng, bất chấp kiêu ngạo vận thần thông, bàn chân nhấc lên từng đợt sóng gợn từ hư không truyền ra.
Thuấn di!
Đây là một trong những thần thông của Bất Trụy tu sĩ, hôm nay Tiêu Thần bỏ ra cái giá nà bày sát cục, không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đệ cửu tức!
Lúc này ánh mắt Tiêu Thần hiện lên vẻ tàn nhẫn, cánh tay đưa ra, bàn tay hướng về phía Thượng Văn Tinh nắm chặt!
- Cấm cố!
Toái không thần thông tu luyện thần thông về không gian, có một loại cấm cố không gian trói buộc địch nhân, tu luyện đến đại thành có thể biến hư không thành lao tù giam cầm đối thủ.
Với tu vi Nguyên Anh lại dùng thần thông này lên Bất Trụy tu sĩ, trong nháy mắt Tiêu Thần đã bị cắn trả, thất khiếu chảy máu, nhưng trong lúc này thần thông thuấn di của Thượng Văn Tinh cũng đã bị phá, từng đợt sóng gợn trong không gian xuất hiện.
Tiêu Thần không quản thương thế, sát khí bùng lên, đưa tay vào túi trữ vật, một đoạn kiếm xuất hiện, lúc này động tác hắn như lưu thủy hành vân vung kiếm chém thẳng xuống.
Cải động truyền tống trận cải biến thực lực.
Dung luật hình cấm chế làm tăng thương thế.
Tế hai ngàn thọ nguyên dùng Tịch Diệt chỉ gia tăng tổn thương.
Tiểu Điện chém, hủy sinh cơ!
Bốn đạo sát chiêu liên miên không ngừng đan xen, Tiêu Thần đã giở toàn bộ thủ đoạn, nếu lúc này Thượng Văn Tĩnh không chết thì hắn vong.
Toàn lực xuất kích, không chừa đường lui!
Tiểu Điện cảm giác được ý niệm của Tiêu Thần vô cùng kiên quyết, thân kiếm chấn động kịch liệt, khí tức bùng nổ mãnh liệt trảm xuống.
Thượng Văn Tinh hét lên một tiếng, cảm thấy khí tức này trong lòng hắn đã tuyệt vọng.
Kiếm rơi, máu tuôn, thi thể đứt lìa hình thần câu diệt.