Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo

Chương 420: Thất Khiếu Phá Không trận.

Chương 420: Thất Khiếu Phá Không trận.

- Chư vị đạo hữu cẩn thận, đây là Truyện Tống Trận, cấm chế ở đây uy lực cực lớn. Mọi người ngàn vạn lần cẩn thận, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Vân Mặc Tử nghiêm nghị, trầm giọng mở miệng.

Mọi người phía sau nghe vậy liền quan sát xung quanh nhưng không phát hiện được nửa điểm khác thường.

Lúc này bọn họ đang ở trong một thành trì hoang phế, đổ nát thê lương.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên đảo qua khoảng không trước mặt, trên mặt lộ ra vài phần ngưng trọng.

Hư Không thành cấm.

Cấm chế một đường bác đại tinh thâm, tu luyện tới cảnh giới cực hạn có thể tùy tay lấy vạn vật thế gian tạo thành. Một gốc cây cỏ xanh, một giọt mưa, trong tay tông sư cấm đạo liền có thể trở thành vật dẫn cấm chế, ẩn hàm sát khí, chỗ huyền diệu vượt xa tưởng tượng của tu sĩ tầm thường.

Mà Hư Không cấm, chính là loại cấm chế phức tạp nhất, một trong những cấm chế thần thông khó tu luyện nhất. Lấy ngoại vật bố cấm, chia cắt không gian, lấy không gian làm vật trung gian, đem cấm đạo phù văn dung nhập vào trong đó, thi triển thủ đoạn thần thông trấn áp để tránh bị tan vỡ, đến khi hình thành cấm chế mới có thể xưng là Hư Không cấm chế. Cấm chế như vậy, trong sách cổ ghi lại cũng rất ít, thi triển ra loại cấm chế này không chỉ có cần hiểu biết cao thâm đạt tới tông sư cảnh giới mà tu vi ít nhất cũng phải đạt tới bất trụy. Bởi vì cấm chế này cần phải phân cách không gian, chỉ có tu sĩ bất trụy trở lên mới có thủ đoạn này.

Cấm này rất khó phá giải. Tiêu Thần ra tay, cũng không có bảy thành nắm chắc.

- Thần Đạo Tử đạo hữu, bây giờ dựa vào ngươi.

Ánh mắt Vân Mặc Tử hiện lên vài phần cẩn thận. Thần Đạo Tử này là người hắn dốc lòng lựa chọn. Nếu hắn không thể phá giải cấm chế này hành động lần này của bọn họ sợ là muốn phiền toái. Tinh vực trong đại lục vô biên vô hạn, trong đó nguy cơ trùng trùng cấm chế dầy đặc. Phá cấm trước không đề cập tới nguy cơ trong đó, riêng tốn thời gian dài đến trăm năm, liền đủ để khiến tâm thần hỏng mất.

Thần Đạo Tử người này tuy rằng tính khí cao ngạo, là hạng người tự phụ nhưng hiểu biết về cấm chế cũng cực cao. Giờ phút này sắc mặt hắn lộ ra vẻ cẩn thận, chậm rãi tiến lên hai bước nhắm hai mắt lại, hình như để cảm ứng dao động của cấm chế này.

Lát sau hắn mở mắt, trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ hưng phấn, lại có vẻ lo lắng phức tạp, hơi trầm ngâm, nói :

- Vân Mặc Tử đạo hữu, cấm này tên là Hư Không cấm, thuộc loại cấm chế cực kỳ cao thâm, hơn nữa trận này không biết bày ra bao nhiêu năm tháng, rất nhiều thủ pháp cấm chế trong tu chân giới bây giờ không giống nhau.

- Tại hạ toàn lực ra tay cũng chỉ nắm chắc bốn thành có thể bài trừ.

- Bốn thành nắm chắc?

Vân Mặc Tử sắc mặt hơi trầm xuống, xác suất thành công này trong lòng hắn cực kỳ bất an. Để sắp đặt việc này hắn đã muốn hao hết thủ đoạn, lần này nhất định thành công, nếu không tuyệt đối sẽ không có cơ hội thứ hai.

Tâm niệm chuyển động, Vân Mặc Tử đột nhiên cắn răng, đưa tay vào trữ vật giới lấy ra một vật, trầm giọng nói:

- Bảo vật này tên là Thiên Tâm Kết, tu sĩ đeo vào nguyên thần tu vi có thể tăng lên gấp đôi. Như vậy chẳng biết đạo hữu có thêm được mấy phần nắm chắc?

Thần Đạo Tử đáy mắt xẹt qua vài phần nóng bỏng, đem Thiên Tâm Kết thu vào trong tay, kinh hỉ nói:

- Không nghĩ tới trong tay Vân Mặc Tử đạo hữu cư nhiên còn có dị bảo như vậy.

- Có vật này, tại hạ có sáu thành nắm chắc có thể đem cấm chế phá vỡ.

Vân Mặc Tử trầm mặc, ôm quyền thi lễ:

- Như vậy hết thảy liền phiền toái Thần Đạo Tử đạo hữu.

Nói xong hắn cẩn thận lui về phía sau.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, có thể tăng lên nguyên thần lực, bảo vật nghịch thiên như vậy ngoài Kim Ấn, hắn Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Vân Mặc Tử này lại có thể có được chí bảo như thế, người này chỉ sợ ẩn tàng rất nhiều bí mật không muốn người biết. Trong lòng hắn âm thầm sinh ra vài phần đề phòng. Ánh mắt Tiêu Thần khẽ đảo qua trên người Thần Đạo Tử, tiện đà hắn cũng cùng mọi người lui về phía sau hơn mười trượng, để tránh quấy rầy Thần Đạo Tử ra tay phá cấm.

Thần Đạo Tử đem Thiên Tâm Kết đeo ở trước ngực, cũng chưa nóng lòng ra tay, ngược lại lại hơi nhắm mắt chậm rãi điều tức. Một lát sau tâm niệm tiến vào trạng thái vô ngã, bảo đảm chắc chắn pháp lực nguyên thần tất cả đều đạt tới cảnh giới đỉnh phong, lúc này mới bất ngờ ra tay trong nháy mắt.

Song chưởng vươn ra hóa thành một đạo ảo ảnh, hiện ra vô số cấm đạo phù văn đánh vào không gian trước mặt.

Thủ pháp cấm chế của Thần Đạo tử cùng Tiêu Thần khác nhau một trời một vực. Người trước trong lúc phá giải có ẩn chứa khí tức sát phạt bá đạo, mặc dù hơi có vẻ cứng ngắc nhưng thắng ở xu thế mười phần gọn gàng. Thủ pháp cấm chế của Tiêu Thần lại như gió mát quất vào mặt, mưa xuân thấm vật, liên miên không dứt, tuy rằng lúc đầu đại thế yếu hơn một bậc nhưng thắng ở sự mượt mà kéo dài.

Giờ phút này Thần Đạo Tử ra tay tựa như nổi trống xung phong, trên người bộc phát ra khí tức mạnh mẽ chưa từng có từ trước đến nay. Vô số cấm đạo phù văn trong tay gào thét vỡ ra, “bùm bùm” giống như cuồng phong mưa rào ngày hè kích xạ mặt hồ. Trên không đống hoang tàn trước mắt, không gian kịch liệt dao động, mơ hồ tản mát ra khí thế lành lạnh. Hiển nhiên Hư Không cấm này cũng không đơn giản, trong đó ẩn hàm sát khí, nếu là phá trận bất thành tất nhiên sẽ bị cấm chế cắn trả.

Thời gian trôi qua từng chút, sắc mặt Thần Đạo Tử nhanh chóng tái nhợt, không gian trước mắt dao động càng thêm kịch liệt. Nhưng giờ phút này hắn gắt gao cau mày lại, ánh mắt càng phát ra vẻ ngưng trọng.

Trng mắt Tiêu Thần hiện lên vài phần dị sắc, Thần Đạo Tử này ra tay lấy một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, khí thế như hổ. Giờ phút này khí thế của hắn đã muốn đạt tới đỉnh nhưng vẫn không thể đem Hư Không cấm này mở ra, tiếp tục như vậy khí thế sẽ mau chóng suy kiệt, như vậy lần này phá cấm sẽ hoàn toàn thất bại.

Vân Mặc Tử mặc dù không tinh thông cấm chế nhưng lúc này cũng có thể nhìn ra tình thế vi diệu ở giữa sân, lập tức sắc mặt biến đổi cực kỳ khó coi. Không khí nhất thời đọng lại, nếu ngay cả Truyện Tống Trận cũng không thể mở ra, chẳng lẽ bọn hắn lần này phải về tay không.

Nhưng vào thời khắc này, Thần Đạo Tử trong mắt lệ mang chợt lóe, đột nhiên há mồm cắn chóp lưỡi, ngửa mặt phun ra một cỗ máu huyết. Máu huyết này sau khi rời khỏi cơ thể vẫn chưa rơi xuống mà hóa thành một quả huyết châu đỏ thẫm trôi nổi trước mặt, xoay tròn không thôi.

Trong nháy mắt, khí thế trên người Thần Đạo Tử lần thứ hai tăng vọt, đánh ra cấm đạo phù văn xuyên thấu qua huyết châu kia, hóa thành huyết sắc nhàn nhạt, cuối cùng mới dung nhập trong hư không.

- Thực Huyết chi thuật.

Ánh mắt Tiêu Thần ngưng tụ, trong lòng sinh ra gợn sóng. Xem ra Thần Đạo Tử này thực sự có thủ đoạn, thậm chí ngay cả cấm chế bí thuật đã thất truyền bao nhiêu năm như vậy đều có thể nắm giữ.

Thực Huyết chi thuật, có thể đem máu huyết tu sĩ thấm vào cấm đạo phù văn, khi đó tâm thần tương liên, giúp cho tu sĩ cảm ứng được biến hóa của cấm chế càng thêm rõ ràng, tăng lên xác suất phá cấm thành công.

Thần Đạo Tử vốn đã muốn khó lắm mới đi tới bờ phá cấm, hiện giờ dưới sự trợ giúp của Thực Huyết chi thuật, tất nhiên có thể phá cấm thành công.

Sự tình giống như Tiêu Thần đoán trước, sau khi thi triển bí thuật kia không gian trước mắt đang dao động kịch liệt đột nhiên vỡ vụn từng mảnh, nhưng không gian quỷ dị này sau khi vỡ vụn cũng không phải là một cái khe tối đen, cũng không sinh ra lực thôn phệ.

Sau không gian này còn có một tầng không gian tồn tại!

Như vậy xem ra, đúng là có đại thần thông tu sĩ mạnh mẽ thi triển thủ đoạn đem hai tầng không gian chồng lên nhau. Tầng thứ nhất bày ra Hư Không cấm, tầng thứ hai dùng để che dấu trận pháp.

Sắc mặt Thần Đạo Tử trắng bệch, sau khi phá cấm hắn thừa nhận lực phá cấm đập vào, nếu là cấm chế bình thường thì không sao nhưng Hư Không cấm trước mắt uy lực rất mạnh, nhẹ nhàng đập vào một chút nguyên thần đã muốn bị thương không nhẹ. Chính là giờ phút này, trong mắt Thần Đạo Tử chẳng những không có nửa điểm bất an mà ngược lại lại mơ hồ lộ ra vẻ nóng bỏng. Bài trừ được Hư Không cấm, trong lòng hắn cực kỳ hưng phấn.

Ánh mắt Vân Mặc Tử rực lửa, tiện đà hướng Thần Đạo Tử chắp tay nói:

- Đạo hữu khổ cực, tạm thời nghỉ ngơi một chút, chùng ta lập tức truyền tống vào sâu trong đại lục.

Người này mở miệng, thanh âm có chút thành khẩn.

Lão Ẩu thấy vậy trong mắt cũng nháy mắt hiện lên vài phần lạnh lùng. Tuy rằng cấm chế này đã bị phá trong lòng hắn cũng cao hứng nhưng đối với cách làm của Thần Đạo Tử lại cực kỳ không đồng ý. Ở chỗ này bị thương, lúc tranh đoạt bảo vật chẳng lẽ phải chịu thiệt thòi, nếu là tình huống không ổn thậm chí là bỏ tánh mạng.

- May mắn không làm nhục mệnh.

Thần Đạo Tử ho nhẹ một tiếng, chắp tay lui ra phía sau, tiện đà khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt điều tức.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch