Mục Hâm cười lạnh, chỉ là tu sĩ có cảnh giới kim đan sơ kì mà cũng dám cùng hắn đấu pháp, thực là muốn chết.
Song chưởng chạm nhau.
Oanh!
Hình Thiên sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, máu miệng máu mũi tràn ra, thân thể lập tức bị văng ra bên ngoài mấy trượng.
- Sư huynh!”
Lăng Thanh Nhi hoa dung thất sắc, căm hận nói:
- Các ngươi muốn như thế nào, Tiêu Thần đại ca đi vắng, các ngươi dám tới đây càn rỡ, ngày sau khi hắn trở về, các ngươi vì hành vi hôm nay của mình sẽ phải trả giá thật nhiều.
Mục Hâm sắc mặt hờ hững, ra tay đánh lui Hình Thiên, giờ phút này nghe thấy vậy, ánh mắt chớp lên, khóe miệng khẽ cười lạnh.
- Tiêu Thần là cái thá gì, cũng dám cùng bổn thiếu gia ta đánh đồng!
- Trước mắt chớ nói hắn sinh tử không rõ, cho dù còn sống, chẳng lẽ còn dám trở lại Tiêu thành tự tìm đường chết!
- Bổn thiếu gia không phải là tu sĩ Mộc gia, trong lòng cũng không băn khoăn, cho dù hôm nay đem Tiêu gia huyết tẩy thì thế nào? Chả lẽ có người vì thế mà dám đối địch cùng Mục gia ta?
Trung Châu Mục gia, vốn là siêu cấp đại thế lực, nếu không phải quay về hòng tế tông tế tổ, hắn đường đường là đệ tử đích hệ Mục gia, như thế nào có thể hạ mình đi tới Triệu quốc nhỏ nhoi này?
Tiêu phụ sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt ánh lên vẻ bình tĩnh hiếm thấy
- Có lẽ ngươi xuất thân cao quý, pháp lực thông thiên, nhưng trong mắt lão phu, ngươi không thể nào so sánh được với nhi tử ta. Tu đạo một năm, có thể trảm Kim đan, diệt Liệt Diễm Tông. Tu đạo hai năm, bái sư Mộc gia. Uy danh dương thiên hạ! Mộc gia truy sát, Lưỡng đại nguyên anh, hơn mười Kim đan, vây Tiêu thành, bức bách Tiêu Thần, cuối cùng cũng không thể đem hắn lưu lại. Sự tích như thế, ngươi đã từng trải qua
Tiêu phụ tuy rằng chỉ là người phàm tục, nhưng lúc này mở miệng, trên người bỗng dâng lên một cỗ khí thế uy nghiêm.
- Nếu đem ngươi ra so sánh với nhi tử ta, ngươi còn kém quá xa, bất quá dựa vào thực lực gia tộc, tu vi thần thông, tác oai tác quái đi ức hiếp kẻ yếu. Hành vi như ngươi, không xứng đáng là người tu tiên!
Thanh âm rơi xuống, chắc như đinh đóng cột!
Mục Hâm sắc mặt âm trần như nước, trong lòng nổi giận đùng đùng, từ khi sinh ra cho đến nay, không ai đủ can đảm dám nói như thế trước mặt hắn.
Lão gia hỏa này, muốn chết!
Mục Hâm giận quá hóa cười, sát khí trong cơ thể đại thịnh
- Giỏi cho một lão gia hỏa miệng lưỡi bén nhọn, dán làm nhục bổn thiếu gia ta, ngươi cho là ta không dám giết ngươi thật sao?
Khi nói chuyện, hắn đứng dậy, ánh mắt gắt gao nhìn Tiêu phụ. Từng bước đi tới.
- Dừng tay!
Độn quang chợt lóe lên, Lăng Thanh Nhi đứng chắn trước mặt Tiêu phụ, trên mặt tràn đầy vẻ chán gét nhìn Mục Hâm :
- Thân là tu sĩ tu chân giới lại hướng tới lão nhân bình thường ra tay, thực đáng xấu hổ!
Mục Hâm cười lạnh:
- Hôm nay bổn thiếu gia ra tay diệt sát lão bất tử kia, trong số các ngươi ai có thể ngăn trở ta? Tiểu nha đầu, chớ chọc giận ta, nếu không cho dù không muốn, cũng đừng trách bổn thiếu gia thủ đoạn độc ác vô tình!
Thanh âm hạ xuống, uy áp Kim đan hậu kì bùng nổ, đem Lăng Thanh Nhi nháy mắt trấn áp, không thể nhúc nhích.
- Lão bất tử, hôm nay ta liền ra tay đem ngươi diệt sát, xem xem có ai dám tới cứu ngươi!
Mục Hâm cười lạnh, đánh ra một chưởng
Tiêu phụ nhắm mắt, ánh mắt hờ hững, trong lòng không có nửa điểm kinh sợ. Bảy năm chờ đợi, Tiêu Thần không có một điểm tin tức, trong lòng tự nhiên đã tuyệt vọng. Thế gian này chuyện thương tâm nhất là cho người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hiện giờ chết đi, phụ tử đoàn viên, cũng là như ý.
Hình Thiên hai mắt đỏ như máu, Tiêu Thần đem Tiêu gia phó thác cho hắn, nếu mắt thấy Tiêu phụ bị giết ngay trước mặt, sau này làm sao có thể ăn nói với Tiêu Thần đây.
- Hôm nay cho dù ta có phải tự bạo Kim đan, cũng phải bảo vệ Tiêu thị gia tộc.
Ánh mắt xẹt qua tia kiêm quyết, một cỗ sát ý theo khí tức ầm ầm bùng nổ.
Nhưng đúng vào thời khắc này, một đạo âm thanh lạnh lẽo từ phía trên truyền đến:
- Dám can đảm đến Tiêu gia ta gây rối, hôm nay, bọn ngươi đừng hòng một người rời khỏi.
Một cỗ uy áp bàng bạc nháy mắt buông xuống. Mục Hâm sắc mặt cuồng biến, trong mắt xẹt qua tia kinh hãi, tiếp đó miệng mũi phún huyết, thân thể bay thẳng ra đằng sau.
Khí tức cuồng bạo trong cơ thể Hình Thiên nháy mắt bị áp chế
Thanh âm này truyền đến, Tiêu phụ đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.
- Thần nhi?
Thanh âm vọng xuống, lão đã lệ tuôn đầy mặt. Cho dù bẩy năm không gặp, nhưng thanh âm của nhi tử hắn tuyệt đối không bao giờ quên
Lăng Thanh Nhi thân thể đã khôi phục được tự do, ánh mắt đang nhìn về phía phát ra thanh âm, mặt đầy kinh hỉ.
- Tiêu Thần đại ca!
Hình Thiên sắc mặt rung động, vừa mới rồi hắn có ý định tự bạo Kim đan, cuối cùng lại là cỗ khí tức đó đem Kim đan của hắn mạnh mẽ nghịch chuyển chữa trị, uy lực như thế đã vượt quá xa so với nhận thức của hắn.
- Tiêu Thần đạo hữu, quả nhiên là ngươi sao?
Sau bảy năm thời gian, cuối cùng thì Hình Thiên cũng đã ngưng kết xong Kim đan, tư chất có thể nói là thuộc loại thượng hạng.
Nhưng giờ phút này, người nọ giống như đã đi xa hơn, đạt được tới một cảnh giới mà hắn không thể nào đạt đến được.
Mộc Thiên Vân sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, đồng tử co rút lại lộ ra vô tận hoảng sợ. Thanh âm này năm đó hắn đã từng nghe qua, hiện nay cũng vẫn giống trước, không có nửa điểm biến hóa.
- Cuối cùng có một ngày, ta sẽ quay lại”
Hiện giờ, hắn thật sự đã trở lại sao?
Tiêu gia đại sảnh đường, một thân ảnh cao lớn đột ngột xuất hiện. Thân thể cao lớn, dáng đứng kiên cường mạnh mẽ, bộ dạng vẫn như năm ấy không có gì thay đổi. Chỉ có hai con mắt nhìn lại càng tóe lên vẻ dịu dàng nội liễm. Năm đó hắn còn thiếu niên khí thịnh còn bây giờ lại biểu hiện ra khí độ bất phàm.
Nhìn thấy phụ thân rơi lệ, trên mặt tuy vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng xót xa giống như đao cắt.
- Phụ thân, hài nhi bất hiếu đã quay trở lại.
Nói xong liền quỳ xuống, dập đầu sát đất. Cảnh tượng này Tiêu Thần đã chờ đợi suốt bẩy năm qua.
Con muống phụng dưỡng mà cha mẹ đã không còn, tình cảnh chua xót như vậy chung quy cũng không có xảy ra.
Tiêu phụ nước mắt trào ra, đã khóc không thành tiếng. Bàn tay khô gầy khẽ đưa lên, vuốt nhẹ mái tóc Tiêu Thần
Tiêu Thần cúi đầu, mắt đỏ ửng nhưng vẫn chưa rơi lệ, im lặng thừa nhận.
Chốc lát , Tiêu phụ rút tay lại, cuối cùng ôm chặt lấy Tiêu Thần.
Hai phụ tử ôm nhau, không ai nói gì.
Tiêu Thần rót một cỗ linh lực ôn hòa vào cơ thể lão phụ, giúp lão phụ tâm trạng bình ổn trở lại, lại nhận thấy cơ thể lão phụ khí huyết khô héo, thân thể suy nhược, trong lòng bất giác buồn bã.
- Phụ thân, ngài vào nhà nghỉ ngơi đi, sự việc hôm nay, giao cho con sử lý. Khổ sở mấy năm nay phải chịu đựng, hài nhi sẽ thay cha đòi lại tất cả. Từ ngày hôm nay, trên thế gian này, không ai có thể khi phụ Tiêu gia chúng ta nữa.
Thanh âm bình thản nhưng lại tràn ngập niềm tự tin vô hạn.
Tiêu phụ khó nén được thần sắc kích động, liên tục gật đầu. Đối với đứa con này, trong lòng lão tràn ngập tự tin. Nếu Tiêu Thần đã nói như thế, nhất định có thể làm được.
Tiêu Thần quay đầu lại, ánh mắt dừng ở Mục Hâm và bọn người Mộc Thiên Vân. Sau đó, hướng Hình Thiên trịnh trọng ôm quyền, thi lễ nói.
- Hình Thiên huynh, ân tình của huynh Tiêu Thần ghi tạc trong lòng, cả cuộc đời này không bao giờ quên.
Hình Thiên sắc mặt kích động, nghe vậy cười nhẹ:
- Ngươi còn thiếu ta một bữa rượu no say, ta đợi đã lâu.
Tiêu Thần gật đầu:
- Nhất đinh, nhất định.
Quay đầu lại, miệng còn chưa kịp nói, một làn hương thơm đã quất vào mặt, một thân hình đã xòa vào lòng gã, lệ tuôn đầy mặt.
- Tiêu Thần đại ca.
Một tiếng kêu gọi bao hàm thiên ngôn vạn ngữ, dù chưa nói rõ, nhưng trong lòng lại rõ ràng minh bạch.
Tiêu Thần cầm lấy tay nàng, trong đầu không có lấy một tia tà niệm, cười nói:
- Tiểu nha đầu vẫn giống trước đây, vẫn còn thích khóc nhè.
- Nào có, tiểu muội hiện tại cũng đã là một đại cô nương, Tiêu Thần đại ca thế nào còn gọi ta là tiểu nha đầu.
Lăng Thanh Nhi gương mặt ửng đỏ, từ trong lòng ngực Tiêu Thần chui ra, nhận thấy ánh mắt sư huynh đang nhìn mình, lại càng thêm e thẹn.
Tiêu Thần vỗ vỗ vai nói
- Thannh nhi trước hết hãy đứng sang bên canh, xem ta hảo hảo thu tập mấy kẻ kia.
Lăng Thanh Nhi trán hếch lênh, lui lại phía sau, đối với Tiêu Thần đại ca, trong lòng nàng tin tưởng mười phần. Nếu như hắn đã trở về liền có thể gánh vác hết thảy mọi viêc.
Tiêu Thần xoay người lại, sắc mặt dĩ nhiên hóa thành lãnh đạm, ánh mắt chớp lên, thản nhiên nói:
- Như thế nào, chư vị đạo hữu đã phát ra thư cầu cứu hay chưa?
Thanh âm hạ xuống, sắc mặt Mục Hâm cùng Mộc Thiên Vân đại biến, trong ánh mắt sinh ra hoảng loạn.
Tiêu Thần quay trở về, không cần thi triển thần thông, chỉ riêng uy áp bên ngoài cơ thể đã khiến cho Mục Hâm bị thương nặng. Uy lực như thế đủ để chấn nhiếp hoàn toàn.
- Ngươi… Ngươi không nên làm xằng làm bậy, bổn thiếu gia ta là đệ tử đích hệ của Mục gia, đi theo trưởng lão gia tộc tới đây. Nếu ngươi dám gây bất lợi đối với chúng ta, tất nhiên sẽ không có được kết cục tốt!. Tiêu gia của các ngươi sẽ bị nhổ tận gốc, hoàn toàn huyết tẩy.
Mục Hâm kinh sợ mở miệng nói. Giờ phút này hắn đang thực sự hoảng sợ.
Tiêu Thần mất tích đã bảy năm, hiện giờ tu vi đến tột cùng đã đạt đến cảnh giới nào, lấy hắn là tu sĩ Kim đan hậu kì cũng không thể nhìn ra. Nếu người này cố tình ra tay hạ sát… Hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!