Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo

Chương 449: Có thể địch Bất Trụy

Chương 449: Có thể địch Bất Trụy

Tiêu thành, Tiêu gia.

Thanh Vân tử, Dược Đạo tử, Tiêu phụ ba người ngồi trên thượng thủ, trong phòng còn có hơn mười người.

Hình Thiên, Lăng Thanh Nhi tất cả đều ở bên trong.

- Tiêu huynh, ta cùng với chưởng môn sư huynh biết được tin tức, lập tức tới Tiêu thành, hi vọng có thể từ ngươi chứng thực tin tức Tiêu Thần đã về, hắn thực sự đã trở lại sao?

Bảy năm trước Dược Đạo tử tu vi bị huỷ đã trở nên già nua hơn rất nhiều, giờ phút này mở miệng, thanh âm run rẩy.

Thanh Vân tử dù chưa hỏi, nhưng ánh mắt đảo qua, biểu lộ vẻ chờ mong.

Tàn sát tám thành, giết mấy ngàn tu sĩ Mộc gia, giơ tay nhấc chân, Kim Đan tu sĩ hợp lại cũng không thể đối kháng.

Uy lực cái thế vang dội.

Nhưng tin tức truyền đến, hai người bọn họ lại không thể tin được.

Bảy năm trước Tiêu Thần rời đi thì chưa Kết Đan, bất quá chỉ ngắn ngủn chỉ bảy năm, sao tu vi lại tăng vọt đến cảnh giới như thế! Nhưng đồn đãi nói rất đúng, Mộc vực biến đổi lớn thiên hạ đều biết, khiến hai người không thể không tin.

Tiêu phụ nghe vậy gật đầu, nỗi lòng giờ phút này miễn cưỡng bình phục, sắc mặt hồng nhuận, nhìn lại đúng là trẻ hơn rất nhiều.

- Hôm nay, Thần nhi quả thật đã về, việc này thiên chân vạn xác.

Chớ nói hai người Dược Đạo tử, trong lòng Tiêu phụ giờ phút này vẫn còn mừng như điên, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn cũng sẽ hoài nghi.

- Tiêu Thần một mình tiến vào Mộc gia, tàn sát tám thành, diệt sát mấy ngàn tu sĩ, điểm ấy hắn là như thế nào làm được?

- Chẳng lẽ bây giờ, tu vi Tiêu Thần dĩ nhiên đạt tới cảnh giới Nguyên Anh sao?

Thanh Vân tử mở miệng, giọng điệu kinh ngạc, bảy năm thời gian ngưng kết Nguyên Anh, tốc độ như vậy, chưa bao giờ nghe thấy.

Nhưng Tiêu Thần vốn không phài là người bình thường, điểm ấy mấy năm trước hắn đã biết được. Lập tức, trong lòng hắn sinh ra chờ mong. Nếu Tiêu Thần Kết Anh trở về, đồ diệt Mộc gia, Lạc Vân cốc hắn liền có một gã Nguyên Anh tu sĩ!

Nghĩ đến điểm này, Thanh Vân tử cảm giác lòng sôi trào không ngớt

Hình Thiên tiến lên từng bước, kính cẩn thi lễ:

- Thanh Vân tử tiền bối, điểm ấy liền do vãn bối trả lời. Tiêu thần đạo hửu trở về gặp khi đang có tu sĩ đến gây bất lợi với Tiêu bá phụ, là một người có tu vi Kim Đan hậu kỳ, hắn còn chưa kịp có một chút động tác thì đã thổ huyết bị thương nặng. Sau đó Mộc gia lão tổ cùng một lão giả tiến đến, hai người tu vi vãn bối không thể nhìn thấu, nhưng tất nhiên là Nguyên Anh tu sĩ không thể nghi ngờ. Có thể nói vô luận là Mộc gia lão tổ hay là người kia, cả hai hợp lại cũng không phải là đối thủ của Tiêu Thần đạo hữu, vãn bối nghe người kia nói, tu vi Tiêu Thần đạo hữu. . . dừng như đã đạt. . cảnh giới Bất Trụy.

Nói xong, Hình Thiên vẫn cảm giác yết hầu phát khô, trên mặt lộ ra vẻ quái dị.

Hai người Thanh Vân tử, Dược Đạo tử nghe đến liền sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng khiếp sợ.

Bất Trụy!

Phàm đã là tu sĩ, tất cả đều biết hai chữ này đại biểu loại hàm ý nào!

Nhân gian đỉnh!

Đạo Môn lão tổ.

Ma đạo cự phách.

Thủy tổ tông phái.

. . . . .

Tu vi đạt tới cảnh giới như vậy, nhân gian vô địch, tung hoành bễ nghễ, không người nào dám chống lại.

Phỏng đoán Tiêu Thần đã ngưng kết Nguyên Anh là còn trong phạm vi chấp nhận được của hai người Thanh Vân tử và Dược Đạo tử, nhưng tu vi đạt tới Bất Trụy. . . Như thế, thật là kinh thế hãi tục, không thể tin được!

- Hình Thiên tiểu hữu, việc này là thực, ngươi đừng có nghe lầm.

Dược Đạo tử lộ ra vẻ nghiêm nghị, trầm giọng nói.

Nếu Tiêu Thần thật sự đã đạt tới Bất Trụy, thì Mộc gia bất quá chỉ là gà đất chó kiểng. Mà hắn, cũng sắp có được một gã đệ tử cảnh giới Bất Trụy. Như vậy, cho dù có chết đi, cũng có thể an lòng.

Hình Thiên cười khổ, lắc đầu nói:

- Dược Đạo tiền bối, suy nghĩ trong lòng vãn bối cũng cực kỳ hoài nghi, nhưng lão giả kia quả thật nói như vậy. Hơn nữa Tiêu Thần đạo hữu trước khi diệt sát người này có từng nói, chỉ là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, nghĩ rằng bổn tọa không thể đem ngươi diệt sát sao. Nếu là không phải, sao lão giả đó có thể chết trong tay Tiêu Thần đạo hữu, phải biết đó là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Mặc dù khó có thể tin, nhưng bây giờ vãn bối nghĩ lại, cũng đã tin. Tiêu Thần đạo hữu vốn không phải là một người bình thường, năm đó khi hắn chưa Ngưng Đan thì đã cùng Mộc gia lão tổ giằng co, hiện giờ trải qua bảy năm, hết thảy đều có thể xảy ra.

Giọng điệu người này, cũng rất có ý cảm khái.

Dược Đạo tử nghe vậy trầm ngâm, cùng Thanh Vân tử phía đối diện, hai người chậm rãi gật đầu, tiện đà ngửa đầu cười dài.

Tiếng cười vui vẻ, kéo dài không dức.

Bảy năm bị chèn ép, Lạc Vân cốc thế yếu, hôm nay Tiêu Thần trở về, tu vi kinh thiên, môn phái bọn hắn nhất định sẽ thịnh vượng vô cực.

- Tiêu huynh, chúc mừng đã sinh ra một đứa con như vậy, Tiêu gia ngày sau nhất định phồn vinh hưng thịnh, không người nào dám can đảm ức hiếp nửa điểm. Hơn nữa lão phu không thể tưởng tượng, tu vi ngày sau của Tiêu Thần cuối cùng có thể đạt đến loại cảnh giới nào, có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày, hắn nổi danh trên toàn đại lục!

Dược Đạo tử mở miệng, sắc mặt đỏ lên, giọng điệu kích động.

Bởi vì Tiêu Thần chính là đệ tử của hắn!

Tiêu phụ gật đầu cười khẽ, cuộc đời này có thể có nhi tử như Tiêu Thần, trong lòng hắn đã không còn tiếc nuối.

Vào thời khắc này, không gian trong phòng dao động, đồng thời xuất hiện một bóng thanh sam cao ngất, đôi mắt tối đen, dịu dàng nội liễm.

Mặc dù không một chút khí tức phát ra, nhưng phong phạm khí độ, lại đủ để khiến bất luận kẻ nào cũng không dám khinh thường.

Ánh mắt Tiêu Thần đảo qua, bước nhanh tiến lên, quỳ một gối xuống, thần sắc kính cẩn:

- Tiêu Thần bái kiến phụ thân, sư tôn, chưởng môn. Từ hôm nay trở đi, Mộc gia ở Triệu quốc Tu Chân Giới hoàn toàn bị xoá tên, nhân quả trước đây, mấy năm ức hiếp, toàn bộ cừu hận, Tiêu Thần toàn bộ đã đòi lại. từ nay về sau gia tộc và tông môn do con thủ hộ không người nào có thể ức hiếp.

Năm đó chỉ là tiểu tử non nớt, hiện giờ dĩ nhiên đã trưởng thành, đã là tồn tại đỉnh phong của thế gian này, đã có một bờ vai rộng lớn, đã có thể giúp cho những người bên cạnh hắn có được một không gian rộng lớn.

Dược Đạo tử kích động khôn kể, lão lệ giàn giụa, liên tục nói tốt, trong ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo.

Tiêu phụ đỏ hai mắt, hôm nay bọn hắn chỉ nhìn được Tiêu Thần cường thế trở về, đồ diệt Mộc gia dễ dàng. Nhưng mấy năm nay một mình bên ngoài, có thể tu luyện tới cảnh giới như thế, đứa nhỏ này đã trải qua bao nhiêu khó khăn, không người nào biết được.

Bất quá chỉ có thể dùng cửu tử nhất sinh để mà hình dung.

Thanh Vân tử đỡ hơn một chút, là người bình phục lại nhanh nhất trong ba người, ánh mắt tràn ngập hy vọng, trầm giọng nói:

- Tiêu Thần, trước mắt lão phu có một điều muốn hỏi ngươi, ngươi nhất thiết phải thành thật trả lời. Hiện nay, tu vi của ngươi rốt cuộc đã là cảnh giới nào.

Thanh âm hạ xuống, Tiêu phụ, Dược Đường, Hình Thiên, Lăng Thanh Nhi tất cả đều chuyển tầm mắt qua.

Tiêu Thần im miệng không nói, giây lát, thản nhiên mở miệng.

- Tu vi đệ tử, có thể chống lại Bất Trụy.

Có thể chống lại Bất Trụy.

Chỉ là bốn chữ, nặng như thiên quân.

Thế gian này, người có thể mở miệng nắm chắc như vậy, lại có mấy người.

Tiêu Thần dù chưa nói rõ ra tu vi, nhưng đã không cần nhiều lời.

Thanh Vân tử, Dược Đường cùng Tiêu phụ ba người cùng cười, ánh mắt ôn hòa.

Trong lòng bọn hò đều kinh hỉ cho tu vi của Tiêu Thần, càng vui mừng vì tâm tình hắn vẫn như trước, cũng không vì thực lực tăng lên, mà rối loạn bản tâm.

Hình Thiên cười khổ, bảy năm trước hắn cùng với Tiêu Thần kém khá xa, nhưng vẫn có cơ hội đuổi theo. Bảy năm sau, hắn tự nhận tiến bộ không nhỏ, nhưng cùng Tiêu Thần chênh lệch, dĩ nhiên khác biệt.

Sắc mặt cười khổ, trong lòng vui sướng.

Tiêu Thần có thể có tu vi hôm nay, bảy năm thời gian tất nhiên đã trả giá bằng vô tận gian khổ, hắn có thể đi đến hôm nay, quả thật không dễ dàng.

Lăng Thanh Nhi đầu cúi thấp, mười ngón tay đan vào nhau cùng nhau, đồng thời lúc này trong lòng cũng cảm thấy bất an. Tu vi Tiêu Thần đại ca đã đạt tới Bất Trụy, sẽ không cảm thấy chướng mắt với một tiểu nha đầu như nàng chứ.

Rối rắm, rối rắm.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch