Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ tuy mạnh, nhưng ở trong mắt Bất Trụy, cũng chỉ là một con kiến hôi, trở tay là có thể giết chết bất cứ lúc nào.
- Xem ra là tông môn ở địa phương khác mới không biết trời cao đất dày như vậy, không lẽ coi Trung Châu chúng ta là nơi nông thôn nhà quê để bọn họ có thể tùy ý diễu võ giương oai sao.
- Sắp tới ngày đại thọ ngàn tuổi của Tường Vân lão tổ, là đại lễ của tông môn, những kẻ này không ngờ lại đến gây sự vào lúc này, thực quá ngu ngốc.
- Hắc hắc, hôm nay có lẽ sẽ có một phen náo nhiệt, mà nhìn đoàn người này hùng hổ tiến tới, rồi lại tàn tạ mà về thôi. Chọc giận Huyền Không Môn, cho dù tất cả bị giết cũng không phải không có khả năng.
Mọi người đang nghị luận ở bên trong, chợt một đạo khí tức mạnh mẽ trong Hoa Nguyên Thành ầm ầm bộc phát, xông lên tận trời, khuấy đảo phong vân.
Uy áp ầm ầm kéo tới, bao bọc toàn bộ Hoa Nguyên thành.
- Người phương nào dám ở Hoa Nguyên thành sinh sự, cho rằng Huyền Không Môn ta là chốn không người sao?
Một lão giả chân đạp hư không mà tới, hai mắt lóe tinh quang, áo bào bay phất phới, phát ra uy thế mạnh mẽ.
Người này chính là Huyền Không Môn Tường Vân lão tổ, Bất Trụy sơ kỳ tu sĩ. Hôm nay chính là mừng thọ ngàn tuổi của hắn, mới vừa rồi còn đang tiếp nhận chúc mừng của các tu sĩ, không ngờ Lý Sất Thiên bộc phát khí thế cắt ngang yến tiệc, tự nhiên hắn không thể không tức giận.
Một bước chân, thân ảnh trong nháy mắt xuất hiên trên cửa thành, ánh mắt lạnh lùng quét ra xung quanh.
Nhưng sau một khắc, Tường Vân lão tổ ánh mắt ngưng lại, trong lòng kinh nghi. Không nói tới mười sáu Nguyên Anh và năm mươi Kim Đan, nhìn vào hai tử bào tu sĩ đứng đầu, không ngờ hắn không thể nhìn thấu!
Lý Sất Thiên sắc mặt trắng bệch, Bất Trụy uy áp, hắn tự nhiên không thể chống đỡ.
Thủy Mặc Tử hừ lạnh một tiếng, bước lên một bước, phá tan uy áp, lạnh giọng nói:
- Tường Vân đạo hữu thực uy phong, muốn đem Vạn Ma Tông ta toàn bộ lưu lại nơi đây sao?
Nói xong, uy áp bàng bạc phá thể mà ra, cùng Tường Vân lão tổ hung hãn đối chọi, không có nửa điểm yếu thế.
Bất Trụy tu sĩ!
Sự việc này vượt ra ngoài tầm dự liệu của mọi tu sĩ xung quanh.
Tường Vân lão tổ sắc mặt khẽ biến, ánh mắt quét qua người Tiêu Thần, nhận thấy vẻ lạnh lùng trong mắt hắn, trong nháy mắt miệng lưỡi đắng chát. Hai người cùng thân phận, Thủy Mặc Tử hiển lộ tu vi, Tiêu Thần tự nhiên không cần nói cũng biết.
Hai gã Bất Trụy sơ kỳ !
Đến tột cùng là thế lực phương nào, lại có thể có đội hình như vậy!
Nhưng thời điểm không phải lúc suy nghĩ nhiều, làm thế nào hóa giải cục diện hôm nay mới là vấn đề cấp bách.
Tường Vân lão tổ miễn cưỡng lộ ra nụ cười, chắp tay nói:
- Tại hạ đạo hiệu Tường Vân ra mắt hai vị đạo hữu.
- Hôm nay không biết phát sinh chuyện gì, có hiểu nhầm gì hay không, cần gì chỉ vì một ít chuyện nhỏ nhặt mà tổn thương hòa khí.
Thủy Mặc Tử sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Ta hiện tại muốn sử dụng truyền tống trận của Hoa Nguyên thành, liệu có phải hạ độn quang, đi bộ vào thành để tỏ sự kính trọng với Huyền Tông Môn hay không?
Tường Không lão tổ lúng túng cười một tiếng, Huyền Không Môn tuy là một thế lực ở Trung Châu, nhưng chỉ có một Bất Trụy tu sĩ, quy củ đối với tu sĩ bình thường có thể sử dụng,nhưng Bất Trụy tu sĩ tự nhiên không ở trong phạm vi này.
- Đạo hữu nói đùa rồi, là môn hạ đệ tử có mắt không tròng, không nhận ra thân phận hai vị đạo hữu, nếu không sao dám ngăn trở. Để lão phu tự mình dẫn đường cho chư vị đạo hữu tới truyền tống trận, kính xin chư vị nể tình hôm nay là đại thọ lão phu ngàn tuổi mà bỏ qua cho.
Tường Vân lão tổ thân là Bất Trụy tu sĩ, ở Trung Châu này không phải hạng vô danh, nhưng giờ phút này không thể không cúi đầu, nếu không phát sinh xung đột, Huyền Không Môn hắn tự nhiên không thể chống đỡ.
Thủy Mặc Tử sắc mặt nguôi giận, vốn không có chuyện gì, nếu không phải đệ tử Huyền Không Môn kia ngăn trở, trường phong ba này hoàn toàn có thể tránh khỏi. Hơn nữa Vạn Ma Tông muốn nhập chủ Trung Châu, không thể đi đâu cũng gây thù hằn.
- Tường Vân đạo hữu yên tâm, Vạn Ma Tông ta cũng không phải hạng cậy mạnh, chuyện hôm nay bỏ qua thôi.
Tường Vân lão tổ thở ra một hơi, kết quả như vậy tự nhiên đôi bên cùng vui vẻ.
- Chư vị đạo hữu mời theo lão phu.
Nói xong đi trước dẫn đường.
Thủy Mặc Tử, Tiêu Thần cùng tu sĩ Vạn Ma Tông đi theo phía sau.
Đoàn người điều khiển độn quang, hướng thẳng tới truyền tống trận.
Việc này, Vạn Ma Tông cũng không phải là không thể nhượng bộ, mà là không thể! Tiêu Thần cùng nhóm người mạnh mẽ tiến đến, muốn nhất cử chiếm một địa vị tại Trung Châu, khí thế như vậy tự nhiên không thể bị ngăn trở.
Giờ phút này khiến Huyền Không Môn phải cúi đầu, nhóm người Vạn Ma Tông đại thế tăng vọt, uy thế kinh người khiến vô số tu sĩ trong Hoa Nguyên thành phải khiếp sợ.
Tại địa điểm truyền tống trận trong thành, các tu sĩ Huyền Không Môn đã sớm quỳ lạy nghênh đón Tường Vân lão tổ.
- Các ngươi mau mở truyền tống trận!
Tường Vân lão tổ nghiêm giọng, tiếp đó xoay người, cười nói:
Không biết chư vị đạo hữu muốn đi nơi nào?
Truyền tống trận trong Hoa Nguyên thành truyền lại từ thời thượng cổ, thông qua trận này có thể đi tới hầu hết các thành trì lớn trong lãnh thổ Trung Châu. Nếu không với thực lực của Huyền Không Môn cũng không tọa trấn ở đây.
- Cấm Thiên Thành.
Thủy Mặc Tử nghiêm mặt, nhàn nhạt nói.
Tường Không lão tổ con ngươi hơi co lại, trên mặt lộ ra mấy phần kinh dị, sau đó uy áp như bị đè xuống.
Một lát sau, truyền tống trận pháp mở ra.
- Chư vị đạo hữu, ngày mai lão phu cũng tới Cấm Thiên Thành, có lẽ sau này chúng ta còn gặp lại.
Tường Vân lão tổ cười nói.
Thủy Mặc Từ từ trong truyền tống trận chắp tay nói:
Ngày sau gặp lại.
Nói xong, truyền tống mở ra, lóe lên một cái, mọi thân ảnh bên trong đều biến mất.
- Đại lục đệ nhất tông Cấm Thiên Tông, tông môn trong Cấm Thiên Thành, hai trăm năm lại tấn cấp một lần. Xem ra lần này, Trung Châu lại xuất hiện thêm một thế lực cường hãn, Vạn Ma Tông, lão phu nhớ rồi.
Tường Vân lão tổ than nhẹ, mục quang nhấp nháy.
. . . . .
Đại lục mênh mông, Trung Châu đệ nhất hùng thành, danh tự Cấm Thiên Thành.
Che khuất gió trời, khí phách như thế, nhân gian ít có.
Cấm Thiên Thành, chu vi mấy ngàn dặm, truyền thừa đã lâu. Cả tường thành bởi vì không ngừng gia cố, tính chất đã có thể so sánh với pháp bảo bình thường, cộng thêm cấm chế trên thành, lại càng chắc chắn không thể công phá.
Đại lục đệ nhất hùng thành, danh tự này không sai.
Thành này thuộc phạm vi thế lực của đệ nhất tông môn Cấm Thiên Thành, phồn vinh dị thường, ngày đêm náo nhiệt, số lượng tu sĩ ra vào mỗi ngày cực kỳ khủng bố.
Tại quảng trường truyền tống trong thành, ba tòa thượng cổ truyền tống an tĩnh lưu chuyển, linh quang lập lòe, vô số thân ảnh tu sĩ hiện lên, sau đó nộp phí linh thạch, liền độn quang rời đi, tiến vào bên trong thành.
Vào lúc này, đột nhiên một trong ba tòa truyền tống trận bùng lên linh quang, áp đảo hai tòa kia.
Dấu hiệu này có lẽ là số lượng bên trong truyền tống trận quá lớn, mấy tên Cấm Thiên Tông đệ tử sắc mặt trầm ổn xuất ra pháp quyết, gia cố cho truyền tống trận thêm vững chắc, đề phòng truyền tống phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
- Sau này nhất định phải nói với tông môn ban bố pháp lệnh hạn chế số lượng tu sĩ trong truyền tống trận, nếu không truyền tống trận quá tải rất có thể xảy ra vấn đề nghiêm trọng.
Nguyên Anh tu sĩ chịu trách nhiệm truyền tống cau mày, lòng có chút bất mãn.
Truyền tống kết thúc, mấy chục tu sĩ xuất hiện, Nguyên Anh tu sĩ kia liếc qua, vẻ bất mãn lập tức thu lại.
Bất Trụy tu sĩ.
Dẫn đầu là hai tử bào tu sĩ phát ra khí tức mờ mịt, nhưng vẫn cảm thấy up áp nhàn nhạt, đủ để thấy được thân phận.
- Vãn bối Cấm Thiên Thành trưởng lão Cấm Nguyên Tử, ra mắt hai vị tiền bối, hoan nghênh tiền bối tới Cấm Thiên Thành chúng ta.
Cấm Nguyên Tử kính cẩn thi lễ, tu sĩ xung quanh tất cả đều biến sắc, khom lưng bày ra tư thế cung kính.
Thủy Mặc Tử ánh mắt lóe lên, thản nhiên nói:
- Không cần đa lễ.
Trong lúc nói chuyện, cùng Tiêu Thần hai người bước ra, dẫn dắt đám người Lý Sất Thiên xuống khỏi truyền tống trận.
- Chúng ta là tu sĩ Vạn Ma Tông ở Bắc Châu, hôm nay đến Cấm Thiên Thành là muốn tham gia tông môn tấn chức đại điển, xin phái sứ giả an bài cho chúng ta.
Thủy Mặc Tử nói, giọng điệu cũng coi như ôn hòa, đối với đại lục đệ nhất tông môn trong lòng hắn tự nhiên cũng có chút kiêng kỵ.
Cấm Nguyên Tử trong lòng kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt, kính cẩn nói:
- Xin hai vị tiền bối chờ chút.
Nói xong đánh ra một truyền tin ngọc giản.
Mặc dù Thủy Mặc Tử khách khí, nhưng Cấm Nguyên Tử cũng không dám đắc ý vênh váo, nếu không thật sự đắc tội Bất Trụy tu sĩ, cho dù bị đánh chết tại đây, Cấm Thiên Tông cũng sẽ không ra mặt nói lý.
Sau mười mấy nhịp thở, một đạo độn quang từ bên trong thành bay thẳng tới nơi này.
Đôn quang thu lại, một gã tu sĩ mặt tròn từ trong đó bước ra.
- Cấm Thành Tử sư đệ, ngươi trước tiên an bài chỗ nghỉ cho chư vị tu sĩ Vạn Ma Tông, không được chậm trễ.
Cấm Nguyên Tử nói xong, Cấm Thành Tử mục quang đảo qua, bỗng dừng lại trên người Tiêu Thần và Thủy Mặc Tử, liền đó quay mặt đi, thần sắc thêm phần kính cẩn.
- Chư vị đạo hữu, Cấm Thiên Thành bên trong có bố trí cấm chế,ngoại trừ trưởng lão trong tông môn ta tu vi Bất Trụy ra thì không thể độn quang phi hành, mong hai đạo hữu đừng chê trách.
Thủy Mặc Tử gật đầu, trên mặt cũng không lộ vẻ kinh ngạc,hiển nhiên đã biết trước điều này.
Cấm Thành Tử đi phía trước dẫn đường, Tiêu Thần cùng tu sĩ Vạn Ma Tông rời khỏi truyền tống trận, đi tới nơi nghỉ chân.
- Bắc Châu Vạn Ma Tông, xem ra tin tức không giả, tông phái này quả thực có hai Bất Trụy tu sĩ trấn giữ. Chuyện này phải lập tức thượng báo cho tông môn, dù sao lần này nếu không có gì sai sót, Vạn Ma Tông chắc chắn sẽ tấn chức, trở thành một thế lực của Trung Châu, sớm kết giao một chút ngày sau cũng có chỗ tiện lợi.
Cấm Nguyên Tử mục quang lóe lên, trở tay lấy ra một ngọc giản truyền tin của tông môn, đem sự việc ban nãy ghi chép cặn kẽ, rồi ném ra ngoài.