Hai người đều xuất thân từ Viễn cổ gia tộc, thân là kẻ nổi bật trong đám tu sĩ của gia tộc, có nhiều thủ đoạn thần thông. Lúc này toàn lực xuất thủ, bộc lộ chiến lực cực kỳ hung hãn, có thể nói đạt đến cấp độ Nguyên Anh đỉnh phong. Trong đám tu sĩ tầm thường ở dưới, nếu có tu sĩ nào ở cấp độ Nguyên Anh hậu kỳ xông vào trong lúc hai người đang giao chiến, sợ rằng trong nháy mắt cũng sẽ tán dật năng lượng mà bị thương nặng. Trong hư không, hai người giao chiến khiến không khí rung động liên tục, tao ra vô số sóng gợn, giống như ngay sau đó sẽ vỡ vụn ra.
Khuôn mặt Cơ Tịch Nguyệt trắng bệch, mặc dù hai người giao thủ không lâu nhưng là toàn lực xuất thủ nên pháp lực nguyên thần hao tổn cực kỳ nghiêm trọng. Lúc trước, thi triển thần thông Thương Nuyệt đã khiến cho cơ thể nàng bị thương nên trong cơ thể có cảm giác trống rỗng. Mặc dù trước mắt sẽ không rơi vào thế hạ phong, nhưng cứ như vậy thì pháp lực trong cơ thể sẽ khô kiệt, chung quy sẽ bị đả bại, đến lúc đó hậu quả vô cùng thảm trọng.
- Trận chiến này không thể kéo dài, trì hoãn càng lâu thì càng bất lợi với chúng ta. Phải tốc chiến tốc thắng, ép cho Mục gia tu sĩ cùng với chúng ta quyết chiến. Chỉ có như vậy mới có thể tận dụng triệt để uy năng của thần thong tìm ra một đường sinh cơ.
Nàng vốn có tâm tư thông minh, giờ phút này tâm niệm chợt động, đem quan hệ bên trong phân tích rõ ràng. Bàn tay trắng nõn phát ra một chiêu, cùng với Mục Tuấn Nhiên đối chiến. Thân ảnh nương thế bay về phía sau, phiêu dật như tiên nữ giáng trần. Khoảng cách với Mục Tuấn Nhiên được kéo giãn ra một đoạn. Sau khoảnh khắc này, thân ảnh nàng dừng lại, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười vô cảm, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng. Trong cơ thể bỗng nhiên phát ra cỗ khí thế uy áp khổng lồ.
Uy áp này không phải là của tu vi xuất ra mà được xuất ra từ trong huyết mạch cơ thể.
Mục Tuấn Nhiên cảm ứng được Cơ Tịch Nguyệt bộc phát uy áp, ánh lắt lóe lên lộ ra vẻ cẩn thận, nhưng tròng mắt vẫn trầm ổn như cũ, không vì vậy mà xuất hiện nửa điểm kinh hoảng.
- Viêm nhật! (Lửa trời)
Môi anh đào Cơ Tịch Nguyệt hé mở, hai chữ thoát ra khỏi miệng khiến toàn bộ không gian trong nháy mắt trở nên nóng hầm hập, oi bức vô cùng.
Không gian trên đỉnh đầu vô tận chân dương chi hỏa sinh ra từ hư không, giờ phút này dung hợp lẫn nhau tạo thành một đoàn hư ảnh mặt trời. Cỗ lực lượng khủng bố nóng bức chính là từ đám hư ảnh mặt trời bộc phát ra. Ở nơi mặt trời chiếu rọi tới, phần lớn Huyền Sát khí giống như bông tuyết bình thường, lấy mắt thường có thể nhìn thấy được không ngừng tan rã, tốc độ cực nhanh, bốc hơi tiêu thất như chưa từng xuất hiện. Chí cương chí dương Viêm Nhật thần thông, đối với huyền sát khí âm độc có năng lực khắc chế cực mạnh. Từ điểm này cho nên Viêm Nhật có thể phát huy toàn bộ sức mạnh.
Bí thuật thần thông Viêm Nhật của Cơ gia, gọi về chân dương chi hỏa, ngưng tụ hư ảnh Viêm Nhật chí dương chí cương vô cùng cường bạo, tung hoành toàn trường khiến tất cả nguyên thần của địch nhân theo đó mà bị thiêu đốt.
Giờ phút này cùng với việc ngưng tụ Viêm Nhật, khuôn mặt Cơ Tịch Nguyệt đột nhiên hóa thành tái nhợt, trong đôi mắt hữu thần lúc trước cũng là một vẻ lờ mờ, chứng tỏ việc thi triển pháp thuật thần thông đã làm cơ thể hao tổn cực kỳ nghiêm trọng.
- Phần Thiên nấu hải, luyện hóa tất cả!
Giờ phút này Cơ Tịch Nguyệt đón gió mà đứng, mặt trời trên đầu phát ra cuồn cuộn sóng nhiệt, mạnh mẽ vô cùng. Nàng mở miệng tràn ngập vô tận khắc nghiệt, phủ xuống cơ thể nàng như thần nữ. Nhìn vào càng thêm mấy phần khí thế sát phạt quyết đoán.
Oanh!
Mặt trời bộc phát, vô tận sóng lửa gào thét xông ra. Điên cuồng đem hư không đốt cháy, xuất ra vô số đạo sóng gợn như xuất hiện vết nứt không gian, lúc ẩn lúc hiện.
- Cơ gia huyết mạch thần thông, Viêm Nhật!
Mục Tuấn Nhiên biến sắc, sau đó lộ ra ý kiêng kỵ, nhưng trong đáy mắt cũng tràn ngập mừng rỡ.
- Lấy cảnh giới Nguyên Anh, có thể thi triển huyết mạch thần thông, Cơ Tịch Nguyệt đã ngoài ý liệu của bổn tọa, ta đã coi thường sự tinh thuần huyết mạch trong cơ thể của Cơ Tịch Nguyệt. Không trách được lão bất tử Cơ gia lại coi trọng nữ tử này như vậy. Đem che trở ở trong nay, đến Huyền sát giới bộc phát lần này mới cho nàng lộ diện. Nếu lần này có thể đem huyết mạch trong cơ thể kia thôn phệ, thất nhiên có thể luyện thành bí thuật. Đến lúc đó tập hợp tam tộc huyết mạch thành công phản tổ, thần thông uy năng sẽ tăng vọt. Trên thế gian rộng lớn này chắc chắn tùy ý cho bổn tọa tung hoành!
Trong đáy mắt Mục Tuấn Nhiên bỗng nhiên sinh ra vô tận ý mừng rỡ, ngửng đầu lên, lộ ra tử mang trong mắt. Giờ phút này hắn không có ý định tiếp tục che giấu thân phận nữa. Nếu Cơ gia tu sĩ toàn bộ chết ở nơi này trong lòng hắn hẳn nhiên không có quá nhiều cố kỵ. Đối mặt với sóng nhiệt thiên hỏa, khóe miệng Mục Tuấn Nhiên khẽ nhếch, lộ ra ý châm chọc nhàn nhạt:
- Thần thông ngày của ngươi, quá yếu!
Nói xong, đột nhiên hắn phất tay, mây tím từ trong hư không sinh ra khắp nơi. Mây tím hơi lờ mờ, không làm cho người ta cảm thấy tôn quý mà ngược lại, tạo ra khí tức lành lạnh, tĩnh mịch. (Nguyên tác là "tử khí", là mây tím chứ không phải là tử khí của sát ý. Tử còn có ý nghĩa là tím ngoài ý nghĩa là chết)
-Tử mang truân nhật!
Theo sau tiếng quát, tử mang (đám mây tím) điên cuồng quay loạn không nghỉ, hóa thành vô số sóng triều nghịch thiên mà tới, đem hỏa lãng (sóng lửa của mặt trời) thôn phệ. Hỏa lãng rơi vào trong đám tử mang thật nhanh ảm đạm biến mất. Chỉ trong khoảng thời gian một hơi thở toàn bộ đều bị dập tắt, không có tí năng lực phản kháng nào. Ban đầu tử mang mặc dù có giảm bớt nhưng giờ phút này thì không có sự biến đổi, hẳn là đã đem đám hư ảnh mặt trời nuốt vào trong. (Dùng mây chống lại mặt trời, chậc, vật lý, địa lý của địa cầu ngày nay đây a.)
Khuôn mặt Cơ Tịch Nguyệt trong nháy mắt tái nhợt, bí thuật thần thông mạnh mẽ bị bài trừ, huyết mạch trong cơ thể chấn động, thương thế trong cơ thể càng thêm vô cùng nghiêm trọng. Đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, trong mắt phượng tràn ngập lạnh lẽo:
- Đây không phải là pháp thuật của Mục gia, ngươi cuối cùng là kẻ nào?
Sắc mặt Mục Tuấn Nhiên bình thản, nghe vậy cũng không lộ ra nửa điểm kinh dị, nếu đã thi triển thần thông bản thân, trong lòng hắn đã tính toán đến biến cố trước mắt. Khóe miệng nhếch lên, mang theo nụ cười lành lạnh:
- Tại hạ đến tột cùng là kẻ nào cũng không trọng yếu, cuối cùng cũng phải chết, Tịch Nguyệt tiểu thư cần gì phải quản chuyện này.
Nói xong, phất động ống tay áo, một bàn tay to lớn trong nháy mắt xuất hiện, hướng phía Cơ Tịch Nguyệt mà tấn công. Hắn muốn ở trong Huyền Sát giới đem toàn bộ huyết mạch trong cơ thể Cơ Tịch Nguyệt dùng bí pháp thôn phệ. Đến lúc đó hành động lần này xem như đã viên mãn.
Khóe miệng Cơ Tịch Nguyệt lộ ra khổ ý nhàn nhạt, chung quy hôm nay chạy không khỏi sao? Giờ phút này đã bị trọng thương, nàng không có năng lực tái chiến. Mặc dù Cơ Tịch Nguyệt đối mặt với tử vong cũng không quá sợ hãi nhưng trong lòng có vướng bận nhớ thương. Không biết hiện giờ sư đệ có bình an hay không?
- Cứ như vậy mà chết đi, xem như là một cái kết không tệ. Như vậy ta không phải tuân thủ lời lứa, linh hồn có thể trở về Triệu Quốc, trở về nơi ban đầu chúng ta gặp nhau.
Khuôn mặt Cơ Tịch Nguyệt lộ ra ý giải thoát, khóe miệng nhếc lên, nở ra nụ cười tuyệt mỹ, khẽ nhắm mắt. Đối với tấn công của Mục Tuấn Nhiên không một chút ý chống cự. Vươn tay ra, một viên huyết sắc ngọc giản xuất hiện trong tay. Hồn ngọc giản này là máu tươi của nàng nhiễm vào mà thành, hai nguyên thần huyết dịch đã sớm ở chung một chỗ với nhau, cả đời tuyệt đối sẽ không chia lìa.
- Tiêu lang, kiếp này không thể gần nhau, trong lòng thiếp thân vô hối, vô oán. Chỉ nguyện kiếp sau thiếp và chàng lại có thể tương cứu trong lúc hoạn nạn, bình đạm nhất sinh. (bình an cả đời mà sống)
Lệ mang trong mắt Mục Tuấn Nhiên lóe lên, trong lòng không có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, bàn tay lo lớn thế tới nhanh hơn, trong lòng như có lửa đốt.
Nhưng vào thời khắc này, có một tiếng quát truyền đến, chứa đựng vố số sát khí, tựa như thấu tận trời xanh.
- Nếu có can đảm làm nàng tổn thương một sợi tóc, ngay lập tức ta cho ngươi chết không có chỗ chôn.
Nói xong, bên trong thanh mang lóe lên, trong nháy mắt một bóng người cao ngất xuất hiện trước mắt Cơ Tịch Nguyệt. Bả vai mặc dù có vẻ gầy gò, nhưng có thể vì nàng mà chống đỡ hết thảy mưa gió, có hắn ở đây, không người nào có thể đả thương nàng, nếu không chỉ có một con đường, đó là chết.
Trong tròng mắt đen nhánh sát khí bạo phát, sau một tiếng hừ lạnh, đột nhiên tung một quyền đánh ra, thế như chẻ tre đem bàn tay to lớn đang tiến tới trong nháy mắt đánh tan. (Từ lúc quát to đến giờ là hai cái nháy mắt, gõ mỏi tay thấy mụ nội)
Cơ Tịch Nguyệt mở to đôi mắt đẹp, trong ánh mắt lộ rõ vẻ không thể tin được. Nhìn chăm chăm bóng người cao ngất ở trước mắt, mặc dù tướng mạo không giống nhưng giọng nói này, cùng bóng lưng này so với người trong tâm hồn nàng giống nhau như đúc. Nhưng giờ phút này nàng vẫn không thể tin được, ban đầu hắn chỉ là một gã chưa đạt tới Ngưng Đan tiểu tu sĩ, nhưng ngắn ngùi bảy năm trôi qua làm sao có thể đạt được cảnh giới như hôm nay. Phải biết rằng nàng có trong người huyết mạch tinh thuần hiếm có, hơn nữa là gia tộc hết lòng bồi dưỡng, đem toàn bộ huyết mạch lực trong người kích thích mới có thể trong thời gian ngắn đạt đến thành tựu ngày hôm nay. Nhưng trên thế gian này, có cơ duyên, tạo hóa ban cho cơ thể như nàng liệu được mấy người?
Ít nhất, hắn chưa từng có.
Nhưng nếu không phải là hắn. Vậy thì tại sao lại làm cho nàng có cảm giác như vậy? Làm cho nàng không nhịn được chỉ muốn nép sát trong lồng ngực của hắn.
Tiêu Thần chậm rãi xoay người lại, ánh mắt tập trung vào Huyết Sắc Ngọc Giản. Trong lòng hắn cũng âm thầm vang lên một tiếng nổ cực mạnh. Mặc dù bây giờ nàng tên gọi là Cơ Tịch Nguyệt, nhưng bảy năm trước tên của nàng là Nguyệt Vũ, là cô gái ở bên trong lương đình quyết định cùng hắn ước hẹn ba năm, là cô gái không tiếc tính mạng mình cứu hắn, là cô gái hắn chấp nhận vĩnh viễn ở bên cạnh.
Bất kể nàng tên là Cơ Tịch Nguyệt hay là Nguyệt Vũ, bất kể bộ dạng của nàng trở thành như thế nào, xinh đẹp hay xấu xí, nàng cũng là nữ nhân của Tiêu Thần hắn. Điều này không thể thay đổi, chỉ cần Tiêu Thần hắn còn sống một ngày cũng không để cho nữ nhân của mình bị thương tổn!
Bốn mắt nhìn nhau, tất cả các kinh nghi, cố kỵ trong lòng đều tan biến như mây khói. Mặc dù tướng mạo, tu vi, khí tức toàn bộ đã cải biến, nhưng ánh mắt này cũng vẫn là ánh mắt của năm đó, vĩnh viễn không thay đổi.
Khóe miệng của Tiêu Thần khẽ nhếch lên, nụ cười chứa đựng một ti ôn hòa, chậm rãi mở miệng: