Bên trong Huyền Sát Giới, một đạo thanh sắc gào thét bắn nhanh như tia chớp, nháy mắt đã vượt qua hàng ngàn dặm. Trong quang mang là một tu sĩ áo xanh sắc mặt trắng bệch, khóe miệng có vết máu nhưng trong mặt thập phần bình tĩnh không hề kinh hoàng. Tu sĩ này đương nhiên là Tiêu Thần.
- Hiện tại đã thoát khỏi đám Huyền Sát Thú, cần mau chóng phục hồi thương thế.
Tâm nhiệm vừa động, trên tay Tiêu Thần hiện ra một tảng đá đen thui không một chút khí tức nếu không để ý kỹ sẽ khó có thể phát hiện được nó.
Tả Mi đạo tràng!
Tiêu Thần bị Huyền Sát Thú vây bắt, nếu là người khác có lẽ sẽ nghĩ mình phải chết nhưng Tiêu Thần đang nắm bảo vật này trong tay nên trong lòng không hề sợ hãi. Tâm niễm vừa động, thân ảnh hắn liền biến mất vào bên trong Tả Mi Đạo Tràng.
Lạch cạch
Cục đá màu đen roi xuông đất, không lộ ra chút khí tức nào, cho dù có là nguyên thần của tu sĩ quyét qua cũng không thể nhận thấy điểm khác thường
Vù! Vù!
Mười mấy tức sau, vô số Huyền Sát Thú từ khắp nơi xông đến, nhưng lúc này khí tức của Tiêu Thần tự nhiên biến mất làm bọn chúng điên cuồng gầm thét. Dựa vào số lượng Huyền Sát Thu đang điên cuồng kia hiển nhiên chúng không thể phát hiện được Tiêu Thần đang trốn trong tảng đá đen dưới đó.
. . . .
Trong Tả Mi Đạo Tràng, thân ảnh Tiêu Thần nháy mắt xuất hiện trong khoảng sân rộng, chính thức trở thành Tả Mi Đạo Tràng thiếu cung chủ, có quyền đi bất cứ đâu trong đó. Trong sân, Linh Chi đâu xờ lấy hai má, ánh mắt đờ đẫn nở nụ cười không biết đang nghĩ cái gì. Bỗng phát hiện ra Tiêu Thần đến làm nàng sợ hết hồn, đến khi thấy rõ tình trạng của Tiêu Thần thì mắt lại phiếm hồng:
- Sao thiếu cung chủ lại bị thế này? Ai làm cho cung chủ bị như vậy?
Tiểu nha đầu nhìn sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch, trong lòng hơi đau. Tiêu Thần thấy thế miễn cưỡng cười, ôn hòa nói:
- Không có chuyện gì cả, chỉ là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ở bên ngoài, tĩnh dưỡng hai ngày là ổn rồi. Linh Chi dìu ta vào trong phòng, để ta trị thương thế.
Linh Chi nghe vậy gật đầu lia lại, không dám chần chờ vội đỡ lấy tay Tiêu Thàn dìu vào trong nha. Tiêu Thần khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, phân phó:
- Lúc ta chữa thương thì đừng quấy rầy ta, cũng không nên lo lắng. Vết thương nhỏ này chỉ cần hai ba ngày là khỏi rồi.
- Thiếu cung chủ hãy dưỡng thương cho tốt, Linh Chi ở bên ngoài, có chuyện gì nhất định phải gọi nha.
Tiểu nha đầu nói xong cẩn thận đóng cửa phòng, đứng cảnh giới ở ngoài không dám rời đi nửa bước. Trong lòng Tiêu Thần thấy ấm áp, lúc này khẽ lấy viên Huyết ngọc Long Nha Mễ ra, bắt đầu luyện hóa, khôi phục thương thế.
Ba ngày sau, Tiêu Thần rốt cuộc đã chữa thương xong, pháp lực nguyên thần cũng đã khôi phục trạng thái đỉnh phong. Đúng lúc này, hắn mở hai mắt ra, lóe lên hàn mang.
- Với lũ Huyền Sát Thú kia, chỉ cần Tổ Vương không tự mình xuất thủ thì tất cả bọn chúng đều không phải địch thủ của mình. Đến khi pháp lực nguyên thần ta bị hao tổn nghiêm trọng thì ta lại về Tả Mi Đạo TRàng tu dưỡng, rồi sau đó lại ra giao chiến! Như vậy vừa có thể có cơ hội luyện tập thuần thục thần thông lại tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu. Qua bảy ngày, có lẽ những người ở ngoài đều nghĩ ta đã chết nhưng chỉ cần có Tả Mi Đạo Tràng trong tay thì ta vẫn có thể một mình tung hoàng ở Huyền Sát Giới này!
Đáy mắt Tiêu Thần lóe lên lãnh mang, lúc này vươn người đứng dậy đẩy cửa ra. Linh Chi ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Thần đã khôi phục, liền nở nụ cười. Tiêu Thần khẽ gật đầu nói:
- Linh Chi, ngươi không cần ở đây coi chừng đâu. Ta khôi phục vết thương sẽ lập tức rời đi, hẳn một hai ngày nữa sẽ trở lại.
Đối với tiểu nha đầu Linh Chi này, Tiêu Thần cực kỳ thích.
- Thiếu cung chủ, Linh Chi này vốn là nha hoàn của ngài, nếu ngài không để tiểu nữ coi chừng thì có phải ngài chán ghét tiểu nữ không? Nếu quả thật như vậy, Linh Chi sẽ lập tức đi, hơn nữa còn không bao giờ xuất hiện để tránh ngài thấy khó chịu.
Vừa nói, vừa rơm rớm nước mắt làm người ta càm thấy cực kỳ đáng yêu. Tiêu Thần cười khổ lắc đầu, sợ tiểu nha đầu tiếp tục hiều nhầm ý tứ, càng thêm thương tâm bèn nói:
- Đước rồi! Được rồi! Tiểu nha đầu thích ở đâu, bao lâu cũng có thể, được chưa?
Thấy tiểu nha đầu gật đầu lia lịa, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, trong lòng Tiêu Thần càng thêm bất đắc dĩ, lúc này khoát tay áo, chân bước lên rồi thân ảnh liền biến mất.
Bên trong Huyền Sát Giới, thân ảnh Tiêu Thần lại đột ngột xuất hiện, quan sát xung quanh không có biểu hiện gì khác thường, bèn đem Tả Mi Đạo Tràng thu lại vào trong túi trữ vật, sau đó ánh mắt lóe lên, toát lên độn quang gào thét bay về phía trước. Tiêu Thần triển lộ tu vi, thả khí tức cơ thể ra going như chiếc đèn pha chiếu trong bóng đêm, nhất thời thu hút biết bao Huyền Sát thú nhanh chóng lao đến. Nhân thấy khí tức đám Huyền Sát Thú đang tới gần, khé miệng Tiêu Thần nhếc lên, cừời lạnh nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, ta đi săn Huyền Sát Thú.
Săn thú!
Tiêu Thần làm thợ săn, vô sô Huyền Sát thú là con mồi. Chu dù có là Bất Trụy hậu kỳ cũng không dám nói vậy, chỉ có Tiêu Thần nắm Tả Mi Đạo Tràng trong tay mới có thể nói được vậy.
Grào!
Những tiếng thét hung tàn truyền đến từ khắp mọi nơi, mười mấy Huyền Sát Thú từ bốn phương tám hướng đánh tới, mắt đỏ ngàu, móng vuốt, răng nanh sắc nhọn.
Hừ!
Tiêu Thần hừ lạnh, chap đạp xuống dưới đất, làm đất đá nứt ra, thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang xuất thủ trước. Một quyền tung ra, thân thể đạo khí trung phẩm cộng thêm pháp lực Nguyên Anh, bộc phát ra chiến lực kinh người, cả hư không cũng khẽ run.
Ầm!
Một quyền, hai con Huyền Sát thú không chút phản kháng, bị giết ngay tức khắc, thân thể vỡ vụn, tiêu tán thành hai viên Huyền Châu ở dưới mặt đất. Tiêu Thần liên tục xuất thủ, mười mấy con Huyền Sát thú nhanh chóng bị giết chết, rồi hắn nhặt những viên Huyền Châu và những thứ khác cho vào túi trữ vật. Đáy mắt Tiêu Thần lóe lên, tiếp tục bay thẳng về phía trước. Sau hai canh giờ, sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch, toàn lực đuổi giết toàn bộ số Huyền Sát Thú ở trước mặt, thu hồi Huyền Châu rồi lại lóe lên độn quang, tạm thời thoát khỏi đám Huyền Sát Thú khác vây lại.
- Trận này tạm thời dừng lại, đợi sau khi Tiêu Thần ta khôi phục sẽ tới tiếp các ngươi sau!
Nói xong, Tiêu Thần cười lạnh. Bỗng thân ảnh đột ngột biến mất, chỉ còn lưu lại cực đá màu đen trên mặt đất. Khí tức Tiêu Thần đột ngột biến mất, đám yêu vật nhất thời giận dữ, ngửa cổ lên gầm rú không ngừng nhưng tất cả bọn chúng lại không ngờ Tiêu Thần lại có bào vật nghịch thiên là Tả Mi Đạo Tràng, và lúc này hắn đang ẩn nấp trong đó ngồi tu luyện. Tiêu Thần tiến vào Tả Mi Đạo Tràng, liền bắt đầu tu luyện, đợi đến ba ngày sau lại đứng dậy vươn vai, cười lạnh một tiếng, bắt đầu tiến vào Huyền Sát Giới đi săn đám Huyền Sát Thú. Đến khi hết sức thì lại vào Tả Mi Đạo Tràng tu luyện. Lúc này Tiêu Thần đánh giết đám Huyền Sát Thú càng lúc càng hung hãn, thậm chí còn phát huy toàn bộ uy năng trong cơ thể, khiến cho phẩm chất thân thể càng ngày càng tăng lên, hẳn là đạo khí sắp đạt đến cuối tầng trung phẩm rồi. Nếu tương lai có thể tăng thêm tầng đạo khí cho thân thể, e rằng lúc đó chỉ dựa vào thân thể thôi cũng cđủ để đối chiến với tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ mà không rơi vào thế hạ phong. Cùng với đó, các thần thông bởi vì liên tục được thi triển qua lại nên uy lực đã tăng lên rất nhiều. kẻ cả Tả Mi Đạo Tràng cũng đã gia tăng thêm thời gian, khi vào đó tu luyện ba ngày, bất quá cũng chỉ bằng một canh giờ ở bên ngoài. Cứ ngày ngày Tiêu Thần luyện tập như vậy đã khiến trình độ mình tăng lên thật khủng bố.
Một ngày kia, Tiêu Thần đang ở trong Tả Mi Đạo Tràng, lúc này mửo mắt ra, lộ ra sát ý lạnh lẽo:
- Đã qua bảy ngày. Nếu ta đoán không nhầm thì Trấn Long Trận sẽ mở ra. Ta phải nhân cơ hội này rời đi. Khô Sinh Tử, ngươi hãy ngẩng đầu lên mà chờ chết đi. Dù hôm nay Bắc Mang tông có tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ trấn thủ ở Cơ gia thì ngươi cũng đừng hòng sống sót.
Nói xong, Tiêu Thần bước đi, nháy mắt biến mất, sau một khắc lại xuất hiện bên trong Huyền Sát Giới, tay thu lại Tả Mị Đạo Tràng, rồi lóe độn quang chạy thẳng về phía trước. Độn quang bay nhanh như thoi, thinht thoảng đụng phải Huyền Sát Thú, không đợi Tiêu Thần xuất thủ, chúng liền thét lên chói tai, xoay người chạy mất. Trong bảy ngày đó, Tiêu Thần hung hãn giết bao nhiêu Huyền Sát Thú làm bọn chúng rung sợ, không dám phản kháng nữa. Sắc mặ Tiêu Thần bình tĩnh, không thèm để ý, tiếp tục bay về phía trước.