Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đạo

Chương 69: Phật châu, ma cốt!

Chương 69: Phật châu, ma cốt!

Tiêu Thần chậm rãi mở mắt, một đạo tinh mang từ bên trong phát ra, sau đó lập tức trở về bình thường. Cảm giác được pháp lực cuồn cuộn chảy trong cơ thể, Tiêu Thần hài lòng gật đầu, lần này đả tọa không chỉ bổ sung đủ tinh huyết mà dược lực cũng làm cho pháp lực cơ thể lần thứ hai thêm tinh thuần.

Tiêu Thần vừa mở mắt, thanh âm Ngu Cơ từ đáy lòng đã vang lên.

- Nhanh bắt đầu đi, tỷ tỷ bắt đầu thấy tò mò rồi đấy.

Tiêu Thần khẽ gật đầu, lấy từ túi trữ vật ra một cục đá có lỗ hai bên, chính là Phật châu lấy được từ tay Huyền Chân. Phật châu này cực không tầm thường, cầm trong tay tản mát nhè nhẹ cảm giác thanh lương, làm người ta tinh than nhẹ nhàng khoan khoái.

Có bài học từ lần Huyế Luyện cao giai đan bảo trước, Tiêu Thần cắn chót lưỡi, hướng phật châu phun một ngụm lớn tiên huyết, khiến sắc mặt vốn hồng nhuận nhất thời trở nên tái nhợt.

Tinh huyết rơi xuống cũng không bị hấp thu vào mà ngược lại bao phủ phía trên Phật châu, không ngừng vặn vẹo, giờ phút này khiến phật châu trông tràn ngập cảm giác quỷ dị tà ác. Bất quá cũng may theo Huyết Luyện pháp quyết Tiêu Thần không ngừng đánh ra, tinh huyết kia chậm rãi dung nhập trong đó. Phật châu dần chở nên ôn nhuyễn như ngọc, phát ra từng luồng phật lực tinh thuần đi kèm tiếng niệm kinh, bên trong Phật quang giống như có vô số hư ảnh Phật Đà đang cùng tụng niệm, hình dáng trang nghiêm.

Tiêu Thần nhìn vào Phật châu, trong lòng dần dần bình tĩnh, không có nưa điểm ý niệm khác trong đầu.

- Hừ! Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, Phật châu này quả nhiên không tầm thường!

Ngu Cơ thanh âm vẫn bình tĩnh, nhưng trong đó cũng mơ hồ mang theo vài phần kinh hỉ.

- Ý đạo hữu là sao?

Chẳng lẽ bên trong Phật bảo này còn có bí ẩn gì?

Ngu Cơ nghe vậy thoáng trầm mặc, lập tức nói:

- Nếu ta cảm ứng không sai, Phật châu này là một vật cực kỳ trọng yếu đối với ta, sau khi hấp thu nó thương thế tại nguyên thần của ta có thể hòa dịu vài phần.

Tiêu Thần nghe vậy ngẩn ra, lập tức chậm rãi gật đầu, Ngu Cơ từng cứu tánh mạng hắn, nếu vật này đối với nàng hữu ích, bất luận như thế nào Tiêu Thần đều phải mang nó luyện hóa rồi giao cho nàng mới phải đạo.

Huyết Luyện pháp quyết có thể nói là một loại pháp môn cao cấp để luyện hóa pháp bảo, thông qua tinh huyết làm dẫn, lại thêm bí pháp thôi hóa, có thể trong thời gian cực ngắn đem pháp bảo hoàn toàn luyện hóa, khiến cho cùng chủ nhân tâm ý tương thông, giúp việc thao túng càng thêm dễ dàng. Huyết Luyện chi pháp cực kỳ đơn giản, nhưng trong đó pháp quyết diễn biến ra cũng chừng chín nghìn chín trăm chín mươi chín biến hóa, dựa theo ghi chép, sử dụng Huyết Luyện chi pháp đủ để luyện hóa bất cứ pháp bảo nào dưới cấp linh bảo. Bất quá lấy tu vi trước mắt của Tiêu Thần, trạng thái cực hạn sợ là chỉ có thể đánh ra không đến hai trăm.

Theo pháp quyết đánh ra, Tiêu Thần sắc mặt dần nghiêm trọng, vừa rồi luyện hóa cao giai đan bảo bất quá sử dụng gần đến một trăm bảy mươi chín cái pháp quyết đã hoàn thành, trước mắt Tiêu Thần có thể đã muốn thi triển hơn một trăm năm mươi cái, Phật châu kia vẫn không có nửa điểm phản ứng. Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, pháp lực, thần thức trong cơ thể hắn sẽ gần như tiêu hao hết.

- Không cần kinh hoảng, ta để cho ngươi tiếp tục luyện hóa là có nắm chắc, ngươi cứ việc yên tâm.

Cảm giác được cảm xúc trong lòng Tiêu Thần, Ngu Cơ thản nhiên nói.

Tiêu Thần nghe vậy bình tĩnh lại, tốc độ xuất thủ nhanh hơn vài phần, tuy rằng pháp quyết này cực kỳ phức tạp, nhưng hắn vẫn chưa từng xuất hiện sai lầm gì.

Quả nhiên, sau khi đánh ra đạo pháp quyết thứ một trăm chin mươi bảy, Phật châu đang tĩnh lặng đột nhiên xảy ra biến hóa kinh người, dưới Phật quang nồng đậm, một tia ma khí đen nhánh nhàn nhàn sinh ra, biến Phật châu vốn bộ dáng ôn nhuyễn ngọc thạch nháy mắt thành một vẻ đen nhánh, Phật lực tiêu tán, cuồn cuộn ma khí phát ra, hơn nữa cực kỳ tinh thuần.

Đạo pháp quyết một trăm chín mươi tám, trước mắt Tiêu Thần hóa thành một mảnh tối đen, bên trong đan điền linh lực khô kiệt, chỉ còn một chút lưu động bên trong kinh mạch. Ma khí trên Phật châu càng đậm, mơ hồ còn trong đó còn truyền tới tiếng rít gào.

Đạo pháp quyết một trăm chin mươi chín, Tiêu Thần trên mặt nháy mắt trở nên không còn chút huyết sắc, linh lực trong cơ thể toàn bộ tiêu hao, hình thể Phật châu cũng đã đại biến, từ một hình cầu tròn đều dần kéo dài, biến thành một khối ô cốt dài ba tấc rộng một tấc, hình dáng tương tự xương ngón người, điên cuồng phát tán một cỗ cực đoan bạo ngược ma khí, dường như kèm theo cả từng đợt thanh âm rít gào.

Tiêu Thần trước mặt hiện từng mảng tối đen, trong cơ thể lại càng có cảm giác suy yếu, thế nhưng Phật châu vẫn chưa luyện hóa xong.

- Chỉ thiếu một đạo pháp quyết cuối cùng là có thể hoàn thành Huyết Luyện.

Tiêu Thần trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng, nắm tay giống như đánh trống thông thường hung hăng nện vào lồng ngực bản thân, một cỗ tinh huyết nhất thời bị hắn mạnh mẽ cưỡng ép xuất ra.

Lấy tinh huyết của ta hóa thành pháp quyết cuối cùng, luyện hóa!

Tiêu Thần hô hấp nặng nề, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, nhưng song thủ vẫn giữ nguyên tư thế. Đạo tinh huyết dưới pháp quyết dẫn dắt tách làm bảy phần, dừng trên chỉ cốt (xương ngón tay), nháy mắt đã bị hấp thu.

Ông!

Đạo pháp quyết cuối cùng hạ xuống, chỉ cốt đột nhiên run lên, cuồn cuộn ma khí nháy mắt bị hút vào trong, toàn khối chỉ cốt đen thui không chút ánh quang, giống như một khối Mặc Ngọc quang hoa nội liễm.

- Ngu Cơ đạo hữu, vật này đã Huyết Luyện xong, nhìn xem có đúng là vật đạo hữu cần không?

Tiêu Thần khí tức hỗn loạn, sắc mặt tái xanh, miễn cưỡng hỏi.

Thoáng ngừng lại, Ngu Cơ mới cất tiếng:

- Không sai, chính là vật ta cần đến.

Tiêu Thần nghe vậy, sắc mặt tái nhợt hơi mỉm cười, suy yếu nói:

- Như thế thật tốt, ta cần hảo hảo tu luyện một lát, đạo hữu cứ đem vật này cầm đi.

Nói xong, Tiêu Thần lấy ra vài viên Bồi Nguyên Đan nuốt vào, đây là hắn chuẩn bị trước cho thời điểm hiện tại.

Đan dược vừa tan vào miệng liền hóa thành từng đạo tinh thuần linh lực tiến vào trong tĩnh mạch, khí tức Tiêu Thần dần ổn định, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ. Dù sao cơ thể hao hụt đại lượng tinh huyết, không phải một chốc có thể bổ sung lại.

Thân ảnh hư ảo của Ngu Cơ hiện ra bên người Tiêu Thần, đem hắc sắc chỉ cốt cầm trong tay, nhìn thiếu niên đang khoanh chân đả tọa, ánh mắt lộ ra vài phần phức tạp, thật lâu sau khẽ cười tự nói:

- Tiểu tử này tâm tư tàn nhẫn sát phạt quyết đoán mà lại trọng tình trọng nghĩa, ha ha, xem ra lựa chọn ngươi thật sự không tệ. . . Ta đã sai lầm một lần rồi, giờ ngươi ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng.

Thanh âm nhỏ dần, thân ảnh Ngu Cơ cũng càng thêm hư ảo rồi chậm rãi tiêu tán.

Liên tiếp năm ngày, Tiêu Thần đều không ngừng nuốt đan đả tọa, linh lực trong cơ thể đầy trở lại, thần thức dần dần khôi phục, so với trước kia càng thêm chân thật. Tới hôm nay, đôi mắt vốn nhắm chặt đột nhiên mở ra, lóe lên hai đạo tinh quang, lập tức trở lại vẻ bình thản, nhưng trong đôi mắt đen nhánh, tựa hồ càng thêm thâm thúy.

Há miệng phun ra một ngụm trọc khí, Tiêu Thần khẽ cười khổ, thực lực hắn hiện quá mức nhỏ yếu, chỉ là luyện hóa một món pháp bảo đã khiến hắn chật vật như thế.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch