Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đầu Bếp Tại Dị Giới

Chương 47: Thiếu nữ trong ngục băng

Chương 47: Thiếu nữ trong ngục băng






By:truyendichgiare.com

Dịch: My

----------------

- Cách một trăm năm, rốt cục ngươi cũng cam lòng đến sao!

Ngô Hiên vừa mới đẩy cửa ra, chợt nghe thấy tiếng người la hét, âm thanh vang vọng bốn phía. Hắn sửng sốt phát hiện, thanh âm này rõ ràng là giọng nữ.

Tuy nhiên cách một trăm năm là chuyện gì xảy ra? Nơi đây giam giữ ngàn năm lão Yêu?

Không cần suy đoán nhiều, hình ảnh trước mắt đã trả lời cho hắn. Trước mắt hắn là một tòa ngục giam bằng băng, có một thiếu nữ tuyệt đẹp bị nhốt tại bên trong. Trên người nàng chỉ mặc một bộ váy liền áo hơi mỏng màu đỏ rực. Không chỉ riêng quần áo màu đỏ mà đôi mắt dễ thương và mái tóc của nàng cũng đỏ như lửa!

Toàn thân chỉ có duy nhất một nơi không phải màu đó, đó là làn da. Làn da trắng nõn phối hợp với sắc đỏ rực như lửa, váy liền áo hơi mỏng vẽ nên thân hình hoàn mỹ, thật sự là nóng bỏng tới cực điểm.

Con ngươi màu đỏ của thiếu nữ nhìn nhìn về phía cửa. Ngay khi nhìn thấy Ngô Hiên, ánh mắt phẫn nộ kia lập tức biến mất, biến thành nghi ngờ nói:

- Ngươi là ai?

- Ta? Ta vô tình xông vào đây, không biết nơi này có lối ra hay không? Bên ngoài đã bị vây kín bởi yêu thú, ta ra không được. – Sau khi hết kinh ngạc, Ngô Hiên phục hổi lại tinh thần. Hắn nhìn wquanh bốn phía, sắc mặt chợt tái đi.

Căn bản không cần vị thiếu nữ này trả lời, bởi vì trong phòng này ngoại trừ tòa băng ngục trước mắt thì không còn lối ra nào khác cả. Nói cách khác, chỉ có một lối ra bên ngoài kia!

- Ngươi vô tình từ bên ngoài vào đây? Ngươi có thể xuyên qua cấm chế ở ngoài kia? - Thiếu nữ rất kinh ngạc. Nàng vốn đang ngồi dưới đất cũng không khỏi sốt ruột đứng lên, nhưng tựa như không có chút sức lực nào nên lại ngồi xụi lơ xuống đất.

- Vòng bảo hộ bên ngoài kia là cấm chế? Ta cũng không rõ lắm, dù sao ta đã vào được, hiện tại đang nghĩ cách tìm đường đi ra ngoài. - Ngô Hiên thở dài. Nhìn từ bên ngoài có vẻ như nơi đây sẽ không có lối ra thứ hai rồi.

- Trong lúc vô tình xông vào được? Ha ha, không nghĩ tới tiện nhân kia bố trí cấm chế cũng sẽ có ngày không có hiệu quả! - Thiếu nữ nở nụ cười, nhưng trên mặt vẫn là vẻ cô đơn nói không nên lời.

- Tiến vào được thì như thế nào? Tu vi của ngươi kém như vậy, căn bản không có cách nào giúp được ta, cũng không phá hư được băng ngục này.

Thiếu nữ không còn địch ý với Ngô Hiên, dường như nàng đã biết rõ ai mới có thể tiến vào nơi này. Những người khác muốn tiến đến, căn bản là không thể nào.

- Phá hư băng ngục này? - Ngô Hiên thò tay ra gõ lên cây cột băng, sau đó trùng trùng điệp điệp đánh vào đó. “Ba” một tiếng, tay hắn đau đến mức làm hắn hít một ngụm khí lạnh. Cây cột băng tưởng chừng chỉ rộng hai ngón tay này không ngờ lại cứng như vậy!

Một đấm kia của hắn mặc dù không dùng toàn lực nhưng ít nhất cũng đã hơn nửa sức mạnh của hắn rồi. Ai ngờ chẳng những không tạo ra được nổi một vết xước mà chính mình còn suýt nữa bị thương.

Thiếu nữ bên trong thở dài, nói:

- Đừng phí công vô ích nữa! Băng ngục này há lại dễ dàng bị đánh vỡ như vậy hay sao? Ít nhất cũng phải có tu vi Linh Vương kỳ mới có thể đánh vỡ. Thế nhưng đến Linh Vương kỳ cũng không thể vào trong cấm chế bên ngoài kia được, ngươi chỉ là một Luyện Thể kỳ mà có thể vào đây đã làm cho ta rất vui vẻ rồi.

Nói xong, nàng lại nở nụ cười, thế nhưng càng nhiều hơn là vẻ thất lạc chứa đầy hai mắt.

Ngô Hiên líu lưỡi không nói nên lời. Đây tuyệt đối là lừa người đấy! Đến Hư Linh kỳ hắn còn chưa được gặp, vậy mà băng ngục này tối thiểu cần tu vi Linh Vương kỳ mới phá được đấy! Thiếu nữ bị nhốt trong này đến cùng có thân phận gì?

Cấm chế bên ngoài kia đến cả Linh Vương kỳ đều không được vào, cũng khó trách ngưu tinh kia cũng vào không được rồi. Nhiều yêu thú điên cuồng tấn công kích đều vô dụng, chắc chắn vào không được.

Mặc dù hiện tại chính mình có thể đi ra ngoài, nhưng ở bên ngoài lại có yêu thú vây kín, sao có thể ra khỏi đây? Chẳng lẽ mình phải một mực chờ ở đây cùng thiếu nữ này?

Thiếu nữ tựa như nhìn ra suy nghĩ của Ngô Hiên, có chút tản mạn nói:

- Bên ngoài là yêu thú thủ hộ Băng cung, Man Hoang ngưu. Nó đã phát hiện tình huống nơi đây, vì vậy ngươi sẽ không có cơ hội ra ngoài đâu, trừ phi ngươi có thể đối phó nó. Tuy nhiên, nó cũng sẽ triệu hoán yêu thú bên trong rừng rậm này công kích ngươi. Với tu vi này của ngươi, đến nửa bước cũng ra không dược đâu, tốt nhất từ bỏ ý định đó đi.

Man Hoang ngưu?

Ánh mắt Ngô Hiên lập lờ, hắn chậm rãi ngồi xuống. Nếu đã không được ra, bản thân chỉ có thể thành thành thật thật đợi ở chỗ này rồi.

Dường như thiếu nữ cảm thấy rất mệt, nàng tùy ý di chuyển trên mặt băng, không lâu sau nói:

- Mỗi hai mươi năm, ta đều sẽ tỉnh lại một tháng, thời gian một tháng này là thời điểm sương mù bên ngoài mỏng nhất. Chỉ cần đánh vỡ được băng ngục này, sương mù bên ngoài sẽ lập tức biến mất. Sau một tháng, ta lại bị cấm chế này áp chế chìm vào ngủ sâu… Cũng khó trách các ngươi có thể vào được, trong chớp mắt đã trôi qua rồi hai mươi năm rồi, ta lại có một tháng thanh tỉnh đấy.

Ngô Hiên lần nữa bị chấn kinh rồi, những lời nói của thiếu nữ này thật kinh người a! Thì ra Huyễn Linh rừng rậm hình thành sương trắng là vì áp chế thiếu nữ này!

Người này đến tột cùng có thân phận gì?

- Đúng vậy! Chúng ta vào đây tu luyện, trong lúc vô tình chọc phải Man Hoang ngưu kia, ta cũng vừa mới vào được đây. - Ngô Hiên thở dài, đây hết thảy đều là duyên phận a! Nhưng duyên phận này bề ngoài giống như muốn mình một mực đợi ở chỗ này đến chết?

- Tiến đến tu luyện sao? Cũng đúng!Ở đây linh lực nồng đậm, bởi vì cấm chế nên trong vòng một tháng, nơi đây còn sinh ra năng lượng giúp tăng lên linh hồn…Tuy nhiên sau một tháng, nó sẽ đủ để đè cho linh hồn phát nổ. Linh hồn năng lượng quá yếu sẽ lập tức chết ở chỗ này. . .

- E rằng ngươi cũng không ngoại lệ a! Nếu ngươi không ra được, chỉ có thể ở đây sống một tháng a, hơn nữa đây là nơi linh hồn áp chế là kinh khủng nhất đấy! Đến lúc đó e rằng ngươi còn chưa kịp phản ứng đã chết rồi a. . .

Thiếu nữ vô cùng tùy ý cười cười, trên mặt lại là vẻ cô đơn đến cực điểm. Khó khăn lắm mới thấy một người đến đây, chỉ tiếc cứu không được chính mình, hơn nữa còn phải trơ mắt nhìn hắn chết.

Ngô Hiên nuốt nước miếng, khó trách những người kia đều không thể sống sót đi ra ngoài được, thì ra không phải bọn họ lạc đường, mà là toàn bộ bị bạo thể do linh hồn áp chế rồi. Chỉ có duy nhất một tháng đó mới có thể chịu đựng được, đồng thời hấp thu tăng cường linh hồn lực tự thân.

Mà chính hắn đang ở Băng cung, nơi bị Huyễn Linh rừng rậm áp chế, chẳng phải so với bên ngoài còn muốn khủng bố hơn nhiều? Đến lúc đó sẽ thật lời như thiếu nữ này nói, trong chớp mắt linh hồn của mình sẽ tan ra và biến mất.

Tử vong không đáng sợ, đáng sợ chính là cái chết của mình uất ức như vậy.

Ngô Hiên lại thở dài, xem ra nếu hắn còn có thể chuyển thế, hi vọng sẽ bình thường một chút, đừng khó như vậy chứ!

- Nếu ngươi đã vào được đây, không bằng nói cho ta biết tên của ngươi a? Ngươi tên gì?

- À, tiểu muội gọi ta Ngô Hiên là được rồi, không biết muội tên là gì? - Ngô Hiên thuận miệng trả lời.

- Ngô Hiên? Tiểu muội? Ngươi gọi ta là tiểu muội? - Thiếu nữ này che miệng cười khẽ không thôi. Mỗi lần nàng tỉnh dậy đều chỉ có thể đi đi lại lại quanh quẩn trong phòng, chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như vậy. Một lát sau nàng mới ngừng lại được, nói:

- Ngươi biết rõ năm nay ta bao nhiêu tuổi sao? Vậy mà gọi ta là em gái?

- Mặc kệ ngươi bao nhiêu tuổi, còn trẻ như vậy không gọi em gái thì là gì?

Ngô Hiên nói vô cùng tiêu sái. Trước khi chết được nói chuyện phiếm cùng thiếu nữ này cũng không tệ. Vấn đề tuổi tác càng không phải là đề. Bất kể nàng bao nhiêu tuổi, nhưng nhìn nàng vẫn còn trẻ như vậy thì đối với hắn nàng chính là một tiểu muội.

- Ngươi thật thú vị! Nhưng mà cũng đúng, mấy trăm tuổi đối với chúng ta mà nói cũng chỉ là vừa trưởng thành mà thôi. . . - Thiếu nữ cười ra nước mắt, chợt nhìn thẳng vào mắt hắn nói:

- Nhớ kỹ, tên ta là Hỏa Linh Hân!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch