- Chắc ở đây không có người đâu nhỉ? Là chỗ núi rừng hoang vắng mà!
Ngô Hiên không muốn làm ở trong phòng bếp Ngô gia nữa, hắn chuyển mục tiêu sang rừng trúc cách xa Ngô gia, đồ vật được đựng trong túi trữ vật, cực kỳ thuận tiện cho việc mang theo.
Kiểm kê xong tất cả dược liệu, Ngô Hiên lần lượt nếm thử hai loại linh thảo mới là Xích Huyết Linh Quả và Ngọc Liên Thảo, mùi vị lần lượt là hơi ngọt và cực kỳ ngọt. Lại là hai dược liệu có mùi vị không khác dược liệu để luyện chế Cường Thân Tráng Cốt Lộ bao nhiêu, còn lại một loại có gai, mùi vị kích thích là Thiên Tinh Căn, một loại của Tấn Thể Đan, nó có vị hơi cay.
Ngoại trừ một loại này, những loại khác đều có vị hơi ngọt và rất ngọt. Xem ra món này cũng phải thiên về hương vị ngọt ngào, dựa theo mùi vị nguyên liệu để quyết định cách luyện, đây mới là điều quan trọng nhất.
-Nhưng còn phải đưa một viên Phá Linh Đan cho Triệu Thiến, nếu như luyện chế thành nước đường hay xào thành đồ ăn thì đều không được…
-Đưa viên Phá Linh Đan thắng được cho Triệu Thiến không phải là được rồi sao, như thế là ai cũng vui vẻ rồi!
Viên Phá Linh Đan do Ngô Hiên thắng được vẫn còn nằm yên ổn trong túi trữ vật. Hắn cũng chưa dùng tới nó, hắn đã tính trước là nếu bản thân thật sự không thể luyện chế được thì mới dùng. Bây giờ cũng không cần nó thì chẳng pahỉ là hắn có thể đưa Phá Linh Đan cho họ sao?
Nhưng Ngô Hiên cũung nhanh chóng phủ định ý tưởng này, Triệu Thiến muốn Ngô Hiên gửi lời đến luyện đan sư có lẽ không phải là thật sự muốn hỗ trợ luyện chế mà muốn xem thử năng lực của luyện đan sư!
Phá Linh Đan là đan dược cấp mấy? Nó chỉ là đan dược cấp ba, ngay cả Triệu Thiến cũng có thể tự luyện chế được. Không nói tới việc Triệu Thiến có thể luyện chế hay không, Vạn Dược Lâu cũng có rất nhiều người có thể luyện chế, luyện đan sư cao cấp cũng có mấy người, nếu cần Phá Linh Đan thì chỉ cần há miệng kêu là sẽ có thôi.
Như vậy còn cần Ngô Hiên đi xin vị luyện đan sư không tồn tại kia, cũng chính là hắn luyện chế sao? Rõ ràng là họ đang muốn tìm hiểu khả năng luyện đan của Ngô Hiên mà!
Hai mắt Ngô Hiên sáng lên, trong lòng tức khắc có quyết định, hắn sẽ luyện chế một viên cho Vạn Dược Lâu! Dựa vào danh tiếng của vị luyện đan sư không tồn tạo này, hắn sẽ có được nhiều lợi ích hơn, lấy được nhiều dược liệu cao cấp hơn cũng sẽ không có ai hoài nghi hắn.
-Nếu đã vậy, lần này cứ luyện một viên đan dược thôi!
Đúng là một viên đan dược, Phá Linh Đan là đan dược nên hắn không thể nấu một nồi nước đưa cho Triệu Thiến nhỉ?
Lúc này, Ngô Hiên lấy chủy thủ mới mua từ trong túi trữ vật ra. Trừ Xích Huyết Linh Qủa, tất cả dược liệu được chuẩn bị đều bị băm nhỏ. Dưới tài nấu nướng tinh xảo của hắn, một phần dược liệu chế tác Phá Linh Đan đều bị băm nhỏ, đồng thời chúng còn được trộn chung lại, cho thêm gạo nếp, đường và muối, nhào nặn với tốc độ nhanh.
Qua mấy lần đập, dược liệu băm nhỏ đều hòa lẫn với nhau, tạo thành một cục bột. Ngay sau đó, Ngô Hiên lấy một miếng Xích Huyết Linh Qủa, không chút do dự mà dầm nát thành nước quả màu đỏ, cho thêm hương liệu và nước đường, khuấy đều thành một chén mứt quả chua ngọt ngon miệng.
Ngô Hiên lấy một chút từ trong hỗn hợp gạo nếp ra, nhẹ nhàng nặn thành hình một viên chè trôi nước, ấn lõm xuống rồi đổ mứt quả đã pha chế xong vào, sau đó nhanh chóng nhào nặn thành hình một viên bánh trôi tròn trịa.
Mục đích của hắn là muốn làm ra bánh trôi, có điều nguyên liệu khác nhau mà thôi. Thứ này là dùng thiên tài địa bảo, dùng linh thảo để làm!
Sai khi hắn băm hết, chúng biến thành mấy viên bi nhỏ vụn, nếu như chỉ dùng mấy loại linh thảo này để nhào nặn thành viên thuốc thành chắc chắn sẽ không niết thành viên thuốc tròn trịa mượt mà được. Vì thế, hắn mới cho thêm gạo nếp, dùng vị mềm dẻo bao lấy vị ngọt của linh thảo, về phần Thiên tinh Căn có vị hơi cay thì có nhiều vị ngọt tác động như vậy cũng sẽ tạo ra tác dụng gợi ra vị ngọt.
Tức là trong ngọt có cay, trong cay có ngọt! Cũng có thể tưởng tượng là nó có chứa một tầng bột cay, ô liu, khi vào miệng thì hơi cay, sau khi nhai thì sẽ phát hiện vị ngọt, sau đó càng lúc càng ngọt ngào hơn.
Trong viên thuốc này, hắn còn rót thêm mứt quả đã điều chế vào, cắn một ngụm sẽ là tầng tầng lớp lớp vị ngọt. Sau khi cắn bể, vị ngọt càng tràn ra nhiều hơn, trơn mượt, ăn xong vẫn chưa thỏa mãn!
Đây chính là ý tưởng của hắn, đó là tưởng tượng của hắn về hương vị và mùi vị của viên thuốc này. Nếu như ngay cả mùi vị của món ăn còn không đoán được thì hắn không phải là đầu bếp rồi! Miễn là từng nếm thử nguyên liệu nấu ăn là sẽ biết cách nấu và hương vị cuối cùng của món ăn sẽ như thế nào!
Nếu không cho dù là nguyên liệu tốt hơn nữa, sau khi cựuc khổ nấu nướng cũng có thể sẽ rất khó nuốt. Như thế vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí nguyên liệu nấu ăn, hắn sẽ không cho phép điều này xảy ra.
Chỉ dùng một phần dược liệu luyện chế Phá Linh Đan thôi mà hắn đã nặn ra hơn sáu viên đan dược! Căn cứ vào quá trình luyện đan bình thường, một phần dược liệu thường thì chỉ có thể luyện chế ra một viên, luyện đan sư cao cấp hơn một chút mới có thể luyện ra được hai viên. Nói cách khác, số lượng hắn luyện chế gấp sáu lần luyện đan sư bình thường và gấp hai, ba lần luyện đan sư cao cấp.
Điều này cũng là nhờ công của việc thêm gạo nếp vào…
Luyện đan là việc chắt lọc tinh hoa trong dược liệu ra, sau đó ngưng tụ nó thành đan dược nên ít là điều hiển nhiên.
Nhưng Ngô Hiên có thể nắm chắc được mùi vị thì cũng không thể chắc chắn về công hiệu. Đây chính là chỗ khiến hắn thất vọng, hai tay có thể phân tích ra linh thảo và đan dược, nhưng lại không thể phân tích được thứ mình luyện chế ra!
Sau khi luyện chế xong toàn bộ, hắn lấy một cái nồi ra, bên trong đựng đầy nước, tay túm một bên, ngọn lửa lập tức bùng lên. Nhưng không phải bùng lên từ dưới đáy mà là bắt đầu từ chỗ tay hắn nắm nóng dần lên, không bao lâu sau, toàn bộ nước trong nồi đều nhanh chóng nóng hầm hập.
Lúc trước, hắn từng nghĩ tới điều này, quả nhiên là làm được. Tay cầm trực tiếp có thể khiến ngọn lửa trực tiếp truyền nhiệt đi khắp cả nồi, truyền nhiệt cực kỳ nhanh.
Ngô Hiên nhanh tay đổ thuốc viên hắn luyện chế xong vào nồi, bắt đầu nấu. Khoảng nửa tiếng sau, hắn lại nhanh chóng rớt ra, bỏ vào trong chậu.
Mùi hương ngọt ngào nhè nhẹ bay vào mũi, tất cả đều là mùi vị do những linh thảo này mang lại. Món này có thể coi là không phức tạp, có thể coi nó như là một bảo bối ngọt ngào, không tốn quá nhiều công sức.
Sáu viên đan dược mượt mà nằm trong chậu, vì màu sắc của linh thảo không giống nhau nên nhìn màu sắc bên ngoài của đan dược rất rực rợ, trông rất đẹp mắt. Xuyên thấu qua lớp da mỏng còn có thể thấy được màu đỏ ở chính giữa đan dược, đó cũng chính là mứt quả làm từ Xích Huyết Linh Qủa.
-Món điểm tâm này sẽ được đặt tên là Hồng Ngọc Ngũ Thải Hoàn!
Đây chỉ mới là tên do hắn gọi, còn chưa phải là Phá Linh Đan để đưa cho người khác ăn. Đan dược do hắn tự luyện chế này hoàn toàn không cùng cấp bậc với viên Phá Linh Đan đang nằm trong chai thuốc, dù là bề ngoài hay hương vị thì nó cũng hơn hẳn Phá Linh Đan do luyện đan sư luyện chế.
Đương nhiên là cũng cần phải xem công hiệu nữa. Đây là lần đầu tiên hắn luyện chế mà trộn lẫn nhiều dược liệu như vậy, vị có đảm bảo nhưng công hiệu thì chưa chắc.
Lần này không có sinh mệnh khí tức ùa ra trước mặt hắn như lần luyện chế Huyễn Linh Băng Sa trong Băng Cung. Hắn đoán là có lẽ lần này không có nồng đậm như lần trước nên mới không có sinh mệnh khí tức. Dù gì thì lần trước cũng là dùng mấy phần dược liệu luyện chế, nén lại thành Băng Sa, không muốn nồng đậm cũng không được.
-Hy vọng có thể thành công! Mình cũng không muốn tu vi giảm xuống…
Ngô Hiên nuốt nước miếng một cái, tu vi giảm xuống còn cần phải chậm rãi tu luyện mới có thể tăng lên lại, ít nhất cũng phải mấy tuần mới khôi phục lại được. Đó là một chuyện cực kỳ phiền phức.