Ngô Hiên ngơ ngác nhìn Nguyệt Hinh Nhi đang phiêu đãng trên không trung. Giờ phút này nàng đã thay đổi hoàn toàn. Nếu không phải sân sau ít người, chuyện này đã sớm gây nên sự chú ý của một đám người đến vây xem rồi. Nhưng may mà ở chỗ này chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Hắn vẫn đoán rằng Nguyệt Hinh Nhi có lẽ đã gặp phải đả kích nên mới bị mất đi trí nhớ, từ đó nàng mới biến thành cô ngốc như vậy. Hắn một mực cho rằng sẽ có một ngày, Nguyệt Hinh Nhi nhớ lại tất cả những chuyện trước kia, cho nên hắn sẽ không làm chuyện giậu đổ bìm leo.
Chỉ là không nghĩ tới, thời điểm Nguyệt Hinh Nhi khôi phục lại có cảnh tượng này! Xem ra nàng cũng là người tu luyện, nhưng lại thuộc về cấp bậc của Hỏa Linh Hân, nhìn hai cánh sau lưng Nguyệt Hinh Nhi là rõ!
Chỉ là hai cánh của Nguyệt Hinh Nhi vô cùng tinh khiết hoàn mỹ, không có ẩn dấu thuộc tính gì. Chắc hẳn Nguyệt Hinh Nhi cũng là người củaViễn Cổ tộc?
Ánh trăng chiếu xuống, Ngô Hiên chỉ thấy trên trán Nguyệt Hinh Nhi xuất hiện thêm một dấu ấn hình mặt trăng. Dường như ấn ký này đang hấp thu ánh trăng trên trời.
Quá trình này tựa hồ cũng không ổn định, trên mặt Nguyệt Hinh Nhi lộ ra vẻ thống khổ. Cánh chim sau lưng như có thể bị thu hồi vào trong cơ thể bất cứ lúc nào. Sau một lát, Nguyệt Hinh Nhi từ không trung rơi xuống, nghiêng ngả rơi xuống bên cạnh.
Ngô Hiên tinh mắt nhanh chóng ôm được nàng. Nhìn người trong ngực đã hoàn toàn khác trước, không biết trong lòng Ngô Hiên giờ phút này có suy nghĩ gì?
Sau khi Nguyệt Hinh Nhi khôi phục trí nhớ liệu có rời khỏi hắn không?
Nguyệt Hinh Nhi chậm rãi mở mắt, con ngươi toát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, hiện lên vẻ thống khổ, giãy dụa.
- Hinh Nhi? - Ngô Hiên thử kêu lên một tiếng.
Nguyệt Hinh Nhi gian nan muốn thoát khỏi Ngô Hiên, nhưng chân đứng không vững, lại ngã vào ngực hắn. Nàng đành nói:
- Xin…xin hãy ôm ta lên trên nóc nhà đi...
Ngô Hiên không biết Nguyệt Hinh Nhi muốn làm gì những vẫn ôm nàng nhảy lên nóc nhà. Trên nóc nhà, ánh trăng chiếu xuống càng mạnh hơn, Nguyệt Hinh Nhi nằm trong ngực Ngô Hiên dường như cũng khá hơn một chút.
Khuôn mặt của Nguyệt Hinh Nhi bây giờ đã không còn dáng vẻ thiên chân vô tà biểu lộ như trước nữa, mà thay vào đó là cực kỳ nghiêm túc... Nhưng càng nhiều nữa là màu phiếm hồng trên mặt.
- Nói ngắn gọn, ta sẽ không kiên trì được lâu. Một lát nữa, ta sẽ trở lại giai đoạn ấu linh... Đêm trăng tròn mấy ngày nữa chính là lúc ánh trăng mạnh nhất, khi đó ta sẽ có thể tạm thời khôi phục nguyên trạng... Hi vọng... Hi vọng Ngô công tử hãy đưa ta đến nơi có nhiều ánh trăng nhất... Xin nhờ!
Nguyệt Hinh Nhi nhìn Ngô Hiên, trong mắt nàng là khẩn cầu, là khát vọng, còn có một loại nữa chính là cảm kích!
Ngô Hiên gật đầu mạnh một cái, rất nghiêm túc nói:
- Ta biết rồi!
Sau khi Nguyệt Hinh Nhi nghe được câu nói này, trong mắt nàng hiện lên một tia thống khổ, thò tay nắm chặc bả vai Ngô Hiên. Nàng ngửa đầu thống khổ gào thét một tiếng, sau đó thu về cánh chim ở sau lưng. Nguyệt Hinh Nhi cũng khôi phục như ban đầu.
- Ồ… Hiên ca ca, chúng ta ở chỗ này làm gì? Ngắm trăng sao? - Nguyệt Hinh Nhi tỉnh lại, giống như lúc trước đã nói, nàng khôi phục giai đoạn ấu linh.
Ngô Hiên nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, nói:
- Không có việc gì, chúng ta tiếp tục ăn điểm tâm a...
Ba ngày sau chính là ngày trăng tròn.
Ngô Hiên đưa Nguyệt Hinh Nhi đi đến một ngọn núi cao, tìm một mảnh đất trống rộng lớn không có bất kỳ cây cối cản trở ánh trăng chiếu xuống.
- Hiên ca ca, chúng ta tới nơi này làm gì?
- Tới nơi này ngắm trăng a! Đến đây, chúng ta ăn điểm tâm a. - Ngô Hiên cười cười lấy ra điểm tâm, để cho Nguyệt Hinh Nhi từ từ ăn.
Nguyệt Hinh Nhi nhu thuận ăn điểm tâm, không nhận ra có gì không đúng. Nàng cảm thấy mọi chuyện đều rất bình thường. Chuyện xảy ra ngày đó, nàng cũng không nhớ một chút nào.
Rốt cuộc, màn đêm buông xuống, ánh trăng treo trên bầu trời ngày càng cao. Ngay lúc ánh trăng sáng nhất, Nguyệt Hinh Nhi phát sinh biến hóa. Nàng lần nữa biến trở về bộ dáng của buổi tối ba ngày trước, chỉ là lần này cũng không suy yếu như vậy. Đôi cánh trắng mở ra càng thêm xinh đẹp, tinh khiết, nhưng trên mặt nàng vẫn còn thống khổ.
- Ngô công tử? - Nguyệt Hinh Nhi hoàn tất quá trình biến hóa, nhìn thấy Ngô Hiên ngơ ngác nhìn mình, khuôn mặt nàng không khỏi đỏ lên, có chút ngượng ngùng.
Nghe xưng hô thế này, trong lòng Ngô Hiên có chút tiếc nuối. Có lẽ sau này hắn sẽ không thể nghe Nguyệt Hinh Nhi gọi mình Hiên ca ca nữa...
- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? - Ngô Hiên không hiểu chuyện gì. Sự việc xảy ra ba ngày trước làm hắn không hiểu ra sao. Nàng đột nhiên biến thân, sau đó lại nhanh chóng khôi phục nguyên trạng. Thời gian lúc đó thật sự quá ngắn, hắn một câu cũng không kịp hỏi.
- Thật ra ta là công chúa Nguyệt Linh tộc. - Nguyệt Hinh Nhi nói.
- Công chúa Nguyệt Linh tộc? - Ngô Hiên giật mình. Quả nhiên là một trong Viễn Cổ tộc, hơn nữa còn là công chúa Nguyệt Linh tộc! Tình cờ lấy về một lão bà lại là công chúa Nguyệt Linh tộc...
Nguyệt Hinh Nhi gật đầu nói:
- Đúng vậy. Cám ơn Ngô công tử... Ngươi không đụng đến thân thể ta, nhưng lại chứa chấp ta. Mặc dù lúc ta ở trạng thái ấu linh, cái gì cũng không nhớ. Nhưng bây giờ ta đều nhớ rõ những gì đã trải qua... - Trong mắt nàng là cảm kích thêm cả ngượng ngùng.
Cảm kích Ngô Hiên không giậu đổ bìm leo. Đổi lại nếu nàng bị người khác cưới về, e rằng đã sớm động thủ, không cần biết ngươi có phải người ngốc hay không. Lấy vợ về là để sinh con , không cần biết tình trạng của ngươi là gì. Ngượng ngùng chính là một hai tháng này, Nguyệt Hinh Nhi ở trạng thái ấu linh thường xuyên làm ra những chuyện xấu hổ, cũng thường xuyên cùng Ngô Hiên tắm rửa ngủ chung.
Mặc dù tâm lý nàng lúc đó không quá năm tuổi, nhưng thân thể đã thành thục. Thời gian qua thực sự làm cho thiếu niên nhiệt huyết, Ngô Hiên có chút khó xử rồi.
Tất cả những chuyện xảy ra trước đó, Nguyệt Hinh Nhi đều biết.
Ngô Hiên ho nhẹ một tiếng, hiên ngang lẫm liệt nói:
- Đó là đương nhiên! Dù là bây giờ ta cũng sẽ không giậu đổ bìm leo... Hơn nữa, Hinh Nhi, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Hắn không dừng lại ở chủ đề này lâu. Dù sao, đó cũng không phải cái gì đáng nhắc đến.
Trong mắt Nguyệt Hinh Nhi không dấu được sự phẫn nộ, nói:
- Tất cả đều là do Ám Linh Tộc làm đấy! Tất cả cũng là vì Nguyệt Linh tộc chúng ta bảo vệ Nguyệt linh chi tâm!
- Ám Linh Tộc, Nguyệt Linh chi tâm!
Lại là một Viễn Cổ tộc khác. Nhưng càng làm cho Ngô Hiên cảm thấy kinh ngạc chính là Nguyệt Linh chi tâm! Tại sao đều là những vật này? Ban đầu là Hỏa Linh chi tâm, sau đó là Băng Linh chi tâm, cuối cùng đến Nguyệt Linh chi tâm mà Nguyệt Hinh Nhi vừa nhắc đến!
Cảm giác như tất cả mọi chuyện đều liên quan đến những vật này. Hắn sẽ không dính vào cái gì phiền toái a? Trong lời nói của Nguyệt Hinh Nhi rõ ràng cũng lộ ra thứ này nhất định sẽ đưa tới phiền toái, đây chính là chí bảo!
Chí bảo của Viễn Cổ tộc, đây là khái niệm gì? Nếu là chí bảo, ai lại không muốn? Nói như vậy, Hỏa Linh chi tâm cũng là chí bảo a? Hỏa Linh Hân đem chí bảo cho mình?
Càng biết nhiều tin tức, Ngô Hiên phát hiện ra những vật này là cái gì, cũng càng ngày càng phát hiện sự tình ngày càng lớn rồi. Chính mình xem ra thiếu nợ Hỏa Linh Hân không ít a! Nàng đem cả chí bảo cho mình mượn.