Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đệ Tử Của Ta Đều Là Vô Địch Đại Yêu

Chương 1: Xuyên thành kẻ mù lòa, còn có thể cứu được không (1)

Chương 1: Xuyên thành kẻ mù lòa, còn có thể cứu được không (1)



Hồng hoang, Thái Hư Thiên.

Một vùng đất ở cõi ngoài bị hồng hoang lãng quên, nằm ở trong Hàm Hải phía nam núi Tu Di, phía tây Diễm Phù Châu, do Tăng Trường Thiên Vương, một trong Tứ Đại Thiên Vương trấn thủ.

Thế nhưng ở nơi hoang vu như vậy, thần tiên khó kiếm, đương nhiên là sẽ không có quá nhiều người chú ý tới.

Nhưng nếu muốn đi qua những bộ châu phía nam tới Tây Ngưu Hạ Châu, thì cần phải đi men theo con đường này.

Nơi này linh khí nồng đậm, thai nghén ra vô số linh vật, các loại tiên cầm phi hạc, thảo mộc linh căn trân quý, nơi nào cũng có.

Các đỉnh núi mọc lên như rừng, mây mù rải rác, những gốc cây khổng lồ cao chọc trời mọc giữa những tảng đá; nhật nguyệt cùng chiếu rọi, sao trời lấp lánh như ẩn như hiện giữa không trung.

Khi ánh ban mai mờ dần, linh khí bảy màu mịt mù khắp nơi đây, hình thành cảnh tượng hư ảo mờ mịt.

Lúc này, cành lá bên trong khu rừng rậm rạp rung chuyển, ngay sau đó một bóng người từ trong rừng đi ra.

Hắn có vóc dáng khá cao, dung nhan tuyệt thế, khôi ngô tuấn tú, khí chất vô song.

Trong lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo thần vận tung bay, cứ như thể tất cả trời đất đều đang cộng hưởng với hắn, còn có Tuế Nguyệt Trường Hà vô tận đang đọng lại ở bên người hắn.

Đại đạo rửa tội, thần hoa xuất hiện.

Chỉ đơn thuần đứng ở nơi đó thôi, đã có từng đạo thiên hoa rải rác, ánh sáng chín màu chiếu rọi rực rỡ, gió mát thổi qua giữa núi, cẩm bào tung bay, trông lại càng giốn tiên giáng trần, vượt khỏi trần thế.

Đôi mắt hắn như thể biển sao mênh mông, óng ánh lấp lánh, vô biên vô hạn, như thể có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ trong thiên địa.

Một đôi mắt đẹp như vậy, có thể nói là phản chiếu hết thảy mọi vẻ đẹp lộng lẫy trên thế gian.

Đáng tiếc… Lại là một kẻ mù lòa.

Không sai.

Mặc dù hắn có dung nhan tuyệt thế, bất cứ người nào gặp được đều sẽ thấy kinh ngạc, nhưng hắn thậm chí còn không biết dáng vẻ của mình như thế nào, đúng là mỉa mai thay.

Khi Thánh Nhân mở ra một cánh cửa sổ trên đầu ngươi, nhưng đồng thời cũng sẽ đích thân loại bỏ đỉnh đầu ngươi.

Nam tử có nhan sắc tựa thiên tiên tên là Chu Huyền, không ngoài ý muốn thì là một người xuyên việt, sở hữu một hệ thống trong tay.

Thông qua hệ thống, hắn biết rõ mình đã xuyên đến một thế giới xa lạ, trở thành một người mù hai tay trói gà không chặt!

Nghe hệ thống nói với mình, đây là thế giới mà yêu quái hoành hành khắp nơi, nhân loại ở trước mặt yêu quái chỉ có thể bị ăn thịt.

Lúc đó Chu Huyền bị dọa giật nảy mình.

Xuyên đến thế giới nguy hiểm như vậy, còn không có bất cứ tiên pháp đạo thuật nào để bảo vệ bản thân, vậy chẳng phải là chỉ có thể làm thức ăn trong miệng yêu quái thôi sao?

Mà hệ thống của hắn thì lại rất bình tĩnh nói với hắn, hệ thống sẽ thức tỉnh vào năm trăm năm sau, đến lúc đó bản thân kí chủ đã có thể vô địch thiên hạ, trước lúc này chỉ cần làm Thánh Nhân cẩu đạo sống sót qua ngày là đủ.

Trong lúc nhất thời, Chu Huyền không biết nên mở miệng như thế nào, hắn có cảm giác như mình đã bị lừa.

Hệ thống này giống như một ông chủ vô đạo đức, đang điên cuồng vẽ “bánh tưởng” cho mình.

Năm trăm năm!

Đây là khái niệm gì chứ?

Một người phàm như hắn, dù có dưỡng sinh tốt đến mức nào, cũng sống không nổi một trăm tuổi, bảo hắn sống 500 năm ở một chỗ nguy hiểm như vậy, Chu Huyền cảm thấy đây rõ ràng là đang ăn nói lung tung.

Đừng nói là sống năm trăm năm, chỉ sợ chưa chắc đã sống qua nổi hôm nay.

Xuyên qua đến thế giới này cũng được mấy canh giờ rồi, ngay cả thức ăn Chu Huyền cũng không tìm ra được, việc sinh tồn có thể nói là vô cùng gian nan.

Chu Huyền không có thời gian buồn lo vô cớ, lúc này hắn đang lục lọi bốn phía, cẩn thận đi xuyên qua rừng cây.

Tuy rằng hệ thống không cho hắn bất cứ thần thông kỹ năng nào, nhưng mà may mà bản thân hệ thống tự có chức năng cảnh báo nguy hiểm, chỉ cần gặp phải chim dữ hung thú nguy hiểm, là sẽ nhắc nhở tránh né.

Cũng không biết đã đi được bao lâu, Chu Huyền đại khái biết được vị trí mình đang ở hẳn là ở trên một hòn đảo, chỉ là diện tích của hòn đảo này lớn vô cùng, hai chân hắn căn bản không đo ra được hòn đảo này lớn đến mức nào.

Trên đảo sản vật phong phú, không lo ăn uống.

Chỉ là một nơi có vật tư màu mỡ, dã thú cũng nhiều, Chu Huyền buộc phải tránh né.

“Cứ tiếp tục như thế này thì không được…”

Chu Huyền thở dài, hệ thống cho chức năng cảnh báo để hắn tránh né nguy hiểm, nhưng trên hòn đảo này khắp nơi đều là dã thú, không thể nào cứ một mực trốn tránh không ra ngoài được.

Trong lúc hắn đang xoắn xuýt, hệ cảnh cáo của thống lại một lần nữa vang lên!

Hỏng rồi, là yêu quái!

Mà lại ở ngay phía trước, cách đây không xa…



Cùng lúc đó.

Một yêu quái hình người có dáng vẻ của một chú khỉ, ngồi trên bè gỗ đi đến Thái Hư Thiên.

Vừa mới lên bờ, con khỉ đã bắt đầu lẩm bẩm: “Phiêu bạt hơn mấy vạn dặm, không biết đã đến nơi thần tiên cư trú rồi hay chữa?”








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch