Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đệ Tử Của Ta Đều Là Vô Địch Đại Yêu

Chương 23: Pháp bảo (2)

Chương 23: Pháp bảo (2)



Tông Hùng quái này đầu óc trông có vẻ nặng nề ù lì, xem ra là một tên ngốc.

Hắn cười một tiếng nói: “Ta cố ý đến tìm ngươi đấy.”

Kẻ thù sao?

Trong lòng Tông Hùng quái cảm thấy kinh ngạc, mặc dù cơ thể chính mình lớn như núi, nhưng bình thường rất thận trọng, không dám gây thù chuốc oán, vậy nên rốt cuộc là kẻ thù từ nơi nào đến?

Hắn ta càng nghĩ, cũng nghĩ không ra kết quả.

Vì vậy hắn ta bèn hỏi: “Ngươi tìm ta làm gì? Nếu như là Tông Hùng ta đã từng mạo phạm ngươi, cùng lắm thì ta tạ tội với ngươi là được.”

Thạch hầu không hề chớp mắt, mở miệng nói: “Không, tạ tội thì không cần đâu, ta tới tìm ngươi, là vì muốn thỉnh giáo đạo hữu.”

Hùng quái nghe vậy, cảm thấy khó hiểu: “Ngươi muốn thỉnh giáo là thỉnh giáo như thế nào, ngươi muốn đánh một trận với ta sao? Thứ cho Lão Hùng ta không bằng lòng phụng bồi!”

“Hê hê!”

Thạch hầu liếm miệng nói: “Ta thấy ngươi có chút tu vi, thực lực không yếu, lại ở nơi này làm đại yêu canh núi, không chịu lĩnh ngộ đại đạo, tu thành chính quả. Như vậy, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị những thần tiên kia đi ngang qua, một chưởng giết chết, một thân đạo hạnh đều hóa thành tro bụi.”

Nghe vậy, Tông Hùng Tinh lập tức sầm mặt lại, cả giận nói: “Được lắm, Lão Hùng ta vốn thấy ngươi có chút đạo hạnh, định nhượng bộ ngươi ba phần, ai ngờ ngươi lại ăn nói ngông cuồng, ức hiếp người quá đáng! Vậy thì cùng đấu với nhau một trận đi.”

Tông Hùng quái cũng không phải là loại người dễ chọc vào.

Dù hắn ta không muốn trêu chọc các yêu quái thần tiên khác, nhưng người khác đã đánh tới tận cửa, thì cũng không thể để đối phương làm càn được!

Nói rồi, Tông Hùng quái giải phóng yêu khí.

Chỉ thấy một cây cột đen lan tràn từ trong cơ thể hắn, không ngừng mở rộng ra bên ngoài, khí đen bay lên tận trời, xông thẳng vào tầng mây, khuấy động trời đất, khiến khung cảnh chung quanh tối sầm lại.

Hàng trăm dặm xung quanh, đều bị hắn ta ảnh hưởng.

Một tay hắn ta nắm lại, một chiếc gậy gỗ đen nhánh xuất hiện ở trong tay, trên thân gậy tỏa ra yêu khí.

Khác với hồ lô của hắn ta, đây không phải là tiên khí gì cả, mà là pháp khí.

Khác với tiên khí, pháp khí chỉ cần có một ngọn chân hỏa, là ai ai cũng đều có thể luyện chế, nguyên liệu luyện chế cũng không cần phải quá chú trọng.

Gần như mỗi luyện khí sĩ, dù là yêu hay là người, cũng đều sẽ tự luyện chế cho mình một món pháp khí dùng thuận tay.

Dù sao thì có vũ khí kiểu gì cũng sẽ giúp mở rộng phạm vi tấn công, sẽ chiếm mọi ưu thế khi đánh nhau với kẻ thù.

Hơn nữa càng là tu sĩ cao cấp, thần tiên, tầm quan trọng của pháp bảo lại càng lớn, một vài người có thể nói là chỉ cần vừa lấy ra pháp bảo, đã tuyên bố đấu pháp kết thúc được rồi.

Có thể thấy, bảo vật hoàn toàn có thể thay đổi thế cục của đấu pháp, nhất là bảo vật cao cấp.

“Dám dùng ngôn ngữ để kích động Hùng gia gia của ngươi, nếu đã như vậy, thì như ngươi mong muốn!”

Thạch hầu cũng bóp bóp tay, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc, đánh thẳng về phía Tông Hùng nhanh như một tia sét.

Cảnh giới của Tông Hùng này cao hơn hắn mấy phần, tuyệt đối được coi là cao thủ trong số các yêu quái ở xung quanh.

Những ngày qua hắn học nghệ trước mặt Chu Huyền sư tôn, tuy rằng luyện ra được một thân bản lĩnh, nhưng giống như sư phụ nói, hắn chưa hề trải qua mấy trận thực chiến, trước đó cũng có ra tay, thế nhưng đều gặp được những kẻ yếu có chênh lệch cực lớn với hắn, chỉ trong mấy chiêu đã phân ra được thắng thua.

Hiện tại cuối cùng gặp được người có thể phân cao thấp với hắn, phải đánh cho đã nghiền mới được.

Thân ảnh của con khỉ cực nhanh, vượt qua rào cản âm thanh, trong giây lát đã nhảy vọt đến sau lưng Tông Hùng, sau đó vung ra một quyền.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch