Chương 33: Đặt tên cho Hầu tử, lời mời của Long Vương (1)
Không ngờ đã hơn một năm trôi qua.
Chu Huyền cũng có chút xúc động, thời gian trôi qua quá nhanh.
"Thông qua những buổi thuyết giảng của vi sư, ngươi cũng coi như là học được một chút đạo thuật, khiến ta khá hài lòng, nhưng…"
Nghe được giọng điệu của Chu Huyền.
Hầu tử rất lo lắng, lo lắng rằng mình làm không tốt sẽ khiến sư phụ tức giận.
Dù rất chăm học, nỗ lực ngày đêm, quên ăn quên ngủ, nhưng uy danh của sư phụ trong lòng hắn, có thể nói là phi phàm nhập thánh.
Ngay cả một tiếng ho, một tiếng thở dài hay một cử động vô ý cũng sẽ khiến hắn chú ý.
Vì vậy khi chủ đề thay đổi, Hầu tử liền sợ hãi, có chút hoảng loạn.
Cảm nhận được sự căng thẳng của Hầu tử, Chu Huyền mỉm cười: "Đừng hoảng hốt, không phải ta không hài lòng với ngươi, chỉ là sau khi ngươi đến Thái Hư Thiên, một ngày 3 bữa chúng ta đều ăn trái trên cây, cá dưới nước, có chút hơi ngán mà thôi.”
"Ể?"
Hầu tử ngay ra một chút.
Không ngờ rằng, sư phụ vì chuyện ăn uống mà thở dài, khiến hắn có chút ngạc nhiên.
Suy cho cùng, trong suy nghĩ của hắn, sư phụ là một vị thần ngồi trên đài cao chỉ dạy cho chúng sinh, đối với một vị thần như vậy, Hầu tử nghĩ rằng sẽ không quá quan tâm đến chuyện ăn uống.
Tuy nhiên, sư phụ lại khác với vị thần vĩ đại trong trí tưởng tượng của hắn.
Biết Hầu tử đang nghĩ gì, Chu Huyền vui vẻ nói: “Thức ăn là thứ quan trọng nhất đối với con người, bản chất của con người là muốn được thỏa mãn cơn thèm ăn. Ngay cả các vị thần, các vị thánh cũng thèm muốn linh thực, sơn hào hải vị. Chẳng lẽ một người sư phụ có ham muốn thực đạo như ta, khiến cho ngươi thất vọng sao?"
Chu Huyền nửa đùa nửa thật nói.
Thật ra hắn cũng hiểu, nếu như trở thành một vị sư phụ quá cao cao tại thượng, ngược lại dễ khiến đối phương sợ hãi, rụt rè.
Việc biểu lộ thích hợp một số khuyết điểm của bản thân, có thể rút ngắn khoảng cách giữa hắn và đệ tử một cách hiệu quả, mang lại cho Hầu tử cảm giác thân thiết.
Gần đây, Chu Huyền cảm nhận được Hầu tử khá là sợ mình, đến mức không dám làm gì quá phận trước mặt hắn.
Đây thực sự không phải là một điều tốt.
Một người thầy chân chính, cũng cần thiết duy trì một khoảng cách nhất định với đệ tử, nhưng không nên quá xa.
Cho nên Chu Huyền cũng không có giấu diếm chuyện này, mà trực tiếp nói thẳng.
Hầu tử gật đầu, nhanh chóng bị những lí lẽ kia thuyết phục.
Sư phụ trước đây là thần tiên trên trời, ăn gan rồng, tủy phượng, mật hoa và ngọc dịch, nhưng để dạy dỗ hắn, đã chịu đựng một năm toàn ăn những đồ chay và vô cùng chán ngán ở Thái Hư Thiên, khiến hắn thực sự rất cảm động.
Và những khó khăn, khổ cực mà hắn phải chịu đựng chẳng là gì so với sự mệt mỏi mà sư phụ chịu đựng.
Lúc này, Hầu tử đột nhiên cảm thấy sư phụ không chỉ cao tới vạn trượng, mà xung quanh còn tỏa ra ánh hào quang của những vì sao, nhìn người càng thần thánh hơn trước.
"Sư phụ!"
"Đệ tử hổ thẹn!"
Hầu tử cảm động tới mức chóp mũi có chút cay, trực tiếp cúi đầu lạy Chu Huyền.
Chu Huyền ngược lại là người trầm tĩnh ôn hòa, hắn biết rất rõ những loại chuyện kích động như thế này, nên dừng lại, không nên đi quá xa, nếu không sẽ rất khó xử.
Suy cho cùng, kiếp trước hắn cũng từn trải qua loại chuyện như thế này.
Hắn thường nhớ lại rằng ở trường trung học, nhà trường thường mời một vài nhân vật xã hội có tài hùng biện xuất sắc đến phát biểu trước toàn trường, nói với học sinh rằng giáo viên đã gặp khó khăn như thế nào, cha mẹ các em đã gặp khó khăn như thế nào, để các học sinh trên khán đài cảm ơn thầy cô và cha mẹ.
Lần nào, các em học sinh chưa thành niên cũng bật khóc, òa lên những giọt nước mắt biết ơn, thậm chí có em còn quỳ xuống trước mặt cha mẹ mà khóc, thề sẽ học hành chăm chỉ để báo hiếu.
Nhưng thực tế, ngay sau khi bài phát biểu kết thúc, học sinh sẽ lại trốn học và lướt Internet, chẳng có sự thay đổi nào cả.
Ngược lại, vị nhân vật xã hội có tài hùng biện xuất sắc kia sẽ bán được rất nhiều sách.
Vì vậy, có thể dùng những loại chuyện kích thích như thế này, nhưng không được quá lạm dụng, nếu không chỉ trong vài lần, nó liền sẽ bị bãi hòa.
Phải để Hầu tử nhớ nó.
Càng cảm thấy mình tầm thường, học sinh càng cảm thấy có lỗi, càng có động lực báo đáp công ơn của thầy cô.
Muốn ai đó làm việc chăm chỉ, không cần phải dùng roi xua đuổi họ mà cần tạo cho người kia động lực từ bên trong.
Phải kích thích như vậy, mới có thể tạo được áp lực.
Hắn xua tay, thản nhiên nói: “Không sao đâu, chỉ là một năm thôi. Tiểu Tôn nđừng buồn, kẻo ảnh hưởng đến tâm đạo.”
Nói xong, Chu Huyền phát hiện mình còn chưa đặt cho đồ đệ một cái tên hay, nên dễ phát âm một chút.
Một năm nay đều gọi “Tiểu Tôn”, chủ yếu là vì nó thuận tiện, cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, giống như khi đặt tên cho chó mèo nhà mình vậy.
Nhưng hiện tại quen thuộc rồi, gọi như vậy có chút không phù hợp.
“Hừm……”
Suy nghĩ một lát, Chu Huyền nói: "Ngươi cùng ta ở chỗ này cũng đã một năm, nhưng vẫn chưa có tên, thế này đi, để vi sư đặt cho ngươi một cái tên mới!"