Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Cái Gì Nữa A?

Chương 60: Hình ảnh mỹ lệ (2)

Chương 60: Hình ảnh mỹ lệ (2)

- Tô đồng học, tôi hy vọng bạn nhớ kỹ, kỹ thuật là vô tội!

- Được rồi, nếu có chuyện gì thì cũng không liên quan đến tôi.

- Trong lòng tôi biết rõ, bạn cứ làm ra thử đi, không được thì ta lại đổi thôi.

Năm 2008, lực lượng giám sát Internet chưa mạnh, nếu không thì như trang web phiên bản Điện ảnh Thiên đường cũng không thể nổi tiếng như vậy. Giang Cần không có khả năng rải quảng cáo pop-up khắp toàn mạng, vì vậy khả năng bị tố cáo không phải là rất lớn.

Hơn nữa, một cái tên miền cũng không quá đắt, không được cái này thì đổi lại cái khác, đằng nào cũng có thể thành công.

Tô Nại rơi vào trầm mặc, cúi đầu không nói lời nào, Giang Cần cho rằng cô có lo ngại về tư tưởng, cảm thấy làm thứ này là vũ nhục tài hoa của mình. Vì vậy hắn vừa lừa vừa dỗ nửa ngày, kết quả vị học tỷ này hoàn toàn không phải ý đó, lời nói ra ngược lại khiến Giang Cần bối rối.

- Tôi… chưa từng xem qua hình ảnh như vậy, học trưởng anh có nguồn không?

Khóe miệng Giang Cần giật giật, sau đó cầm lấy máy tính của cô, nhập một chuỗi địa chỉ web vào trình duyệt.

Ở trường đại học 985, trong thư viện trang trọng và thiêng liêng, hai người co ro trong góc im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình và nhìn những bức ảnh mỹ lệ trong suốt nửa giờ đồng hồ.

Nhìn đến hình cuối cùng, hơi thở của Tô Nại rõ ràng có chút thô hơn, coi như là kỹ thuật trạch, lúc này cô cũng cảm nhận rõ được tại sao loại hình ảnh này có thể hấp dẫn tỷ lệ nhấp chuột.

- Tôi nghĩ tôi cần năm ngày để xây dựng trang web.

Giang Cần hơi sửng sốt:

- Hả? Tại sao?

Tô Nại đẩy kính của mình xuống:

- Nhìn vào những thứ này sẽ làm giảm hiệu suất công việc.

- Cái này tôi hiểu, trước kia tôi cũng vậy, nhưng tôi nghĩ bạn vẫn nên coi công việc là chính, loại này vẫn nên hạn chế nhìn.

- Tôi sẽ khắc chế, nhưng học trưởng phải rõ ràng, loại thế giới mới này đối với một trạch nữ như tôi thực sự có lực tác động rất lớn, năm ngày có được không?

- Được rồi, vậy thì năm ngày, không thể trễ hơn nữa.

Tô Nại gật đầu, sau đó di chuyển con chuột đến góc trên bên phải:

- Nơi này… hình như còn có một khu vực video?

Giang Cần lập tức đóng lại màn hình máy tính và nhìn Tô Nại một cách nghiêm túc:

- Học muội, cửa sổ này một khi mở ra thì không phải là chuyện năm ngày nữa đâu, tôi hy vọng bạn thận trọng.

- Vậy thì tôi sẽ không xem nữa.: Tô Nại mím môi nói.

Giang Cần vui mừng gật đầu:

- Vậy thì làm việc cho tốt, ngàn vạn lần đừng đi xem những thứ không nên xem.

- Được, tôi sẽ cho anh một trang web hài lòng, cảm ơn học trưởng đã tin tưởng tôi.

- Không sao, giúp đỡ học muội là việc nên làm.

Sau khi xác định tất cả các chi tiết xây dựng trang web, Giang Cần yên tâm rời khỏi thư viện, còn Tô Nại sau khi do dự ba giây, cô mở máy tính, nhìn vào khu vực video và suy ngẫm.

- Cậu nói Lão Giang có bối cảnh gì mà lại khiến hai muội tử cấp hoa khôi trường đều chết mê chết mệt cậu ta vậy, tôi thực sự không hiểu.

- Tôi cũng không hiểu, cậu ta không phải chỉ đẹp trai hơn, da trắng hơn, tiêu tiền nhiều hơn, nói nhiều lời tán tỉnh hơn thôi sao? Ngoài những điều này cậu ta còn có gì? Cậu ta dùng cái gì để so sánh với những chàng trai tốt như chúng ta?

Học viện Tài chính, ký túc xá nam sinh 302.

Nhâm Tự Cường và Chu Siêu trở về từ quán ăn liền liên tục nghiên cứu vấn đề này, giống như nghiên cứu bí tịch võ công.

Họ thực sự không thể tưởng tượng được, loại muội tử cấp hoa khôi trường này, rõ ràng phải là sự tồn tại trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng, làm sao có thể uất hờn đến vậy trước mặt Giang Cần, trong khi Giang Cần lại thờ ơ, vẻ mặt chán ghét, ngầu đến mức làm cho lưỡi của họ cũng cũng tê dại theo.

Cô gái như vậy không phải nên cầm trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan sao?

Nhưng Lão Giang lại có thể vừa nhấc mông liền đi, không để lại chút tình cảm nào, ngược lại là những muội tử kia khóc sướt mướt đuổi theo bảo hắn đừng đi.

Nếu học được cách này, thì mẹ nó không phải là sẽ đi ngang trong trường này sao?

Tào Quảng Vũ cho rằng hai người họ hoàn toàn ngớ ngẩn, cmn ngươi không học qua nội công tâm pháp của người ta, chỉ nhìn thấy ba chiêu hai thức của người ta, ngươi dù có nghiên cứu tám đời cũng không có manh mối à, chưa từng nghe nói bị đánh nhiều là có thể thành cao thủ võ lâm.

- Lão Tào.

- Có chuyện gì?

Chu Siêu nhìn qua bằng ánh mắt sáng quắc:

- Cậu là phú nhị đại, cậu có kiến thức nhiều, cậu nói xem tại sao?

Suốt cả buổi chiều, vẻ mặt của Tào Quảng Vũ lúc nào cũng suy sụp, lúc này vẫn là nửa chết nửa sống, nói chuyện cũng hữu khí vô lực:

- Các cậu đã tìm ra nguyên nhân rồi, còn hỏi tôi làm gì?

- Tôi tìm ra nguyên nhân khi nào?: Chu Siêu không hiểu sao mà nhìn Nhâm Tự Cường.

Vẻ mặt Nhâm Tự Cường cũng ngơ ngác:

- Nguyên nhân gì? Sao tôi lại không biết?


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch