Mới vừa rồi Thu Đồng còn cảm thấy chuyện này rất không khoa học, nhưng rất nhanh nàng đã kịp phản ứng, tên lưu manh này đã muốn có bạn gái tới sắp biến thành kẻ bệnh thần kinh, đương nhiên hắn hy vọng Lý Phương lưu lại. Lấy thái độ của Lý Phương với Hạ Chí vừa rồi, cho dù đêm nay hai người này chạy tới khách sạn mướn phòng, Thu Đồng cũng sẽ không cảm thấy quá kinh ngạc.
Vậy mà loại lưu manh này cũng có người thích!
Thu Đồng oán thầm trong lòng, đồng thời còn tự nói với mình đây cũng là chuyện tốt, nếu Hạ Chí và Lý Phương có thể tới với nhau, vậy chẳng phải bản thân vừa có thể giữ Lý Phương lại làm lão sư, mà tin đồn nhảm giữa nàng và Hạ Chí cũng sẽ tự sụp đổ, đối với nàng, đây là chuyện một công đôi việc chân chính.
Nghĩ như vậy, tâm tình của Thu Đồng không tự chủ được khá hơn một chút.
"Hạ lão sư, Thu hiệu trưởng." Giọng nói truyền đến, Lý Phương mỗi tay bưng một khay đồ ăn xuất hiện ở bên cạnh bàn.
Hạ Chí nhanh chóng đứng dậy nhận lấy một khay đồ ăn trong đó, sau đó đặt nó xuống trước mặt Thu Đồng: "Đồng Đồng, đây là của ngươi."
Sau đó, Hạ Chí lại nhận lấy khay đồ ăn còn lại, đồng thời tươi cười xán lạn với Lý Phương: "Lý lão sư, ngươi có muốn ăn cơm chung với chúng ta không?"
"Không được." Lý Phương đưa mắt nhìn Thu Đồng, trong mắt mơ hồ thoáng qua một chút mất mát, sau đó nàng tươi cười quyến rũ, "Hạ lão sư, ta sẽ không quấy rầy ngươi và Thu hiệu trưởng."
Nhìn Hạ Chí, trong lòng Lý Phương lại cảm thấy có chút khó chịu, vào những khoảng thời gian đặc biệt luôn rất dễ kích phát tình cảm. Trong nháy mắt khi nhảy lầu, đột nhiên nàng cảm thấy hối hận, nhưng trên đời này không bán thuốc hối hận, Lý Phương vốn cho rằng mình sẽ phải mang theo hối hận rời khỏi cõi đời này, nhưng chính trong khoảnh khắc đó, Hạ Chí bắt được nàng, cái tay kia là hữu lực như vậy, mạnh mẽ cứu vớt nàng.
Đương nhiên, Lý Phương cũng không đến mức cứ như vậy mà thực sự yêu Hạ Chí, nhưng trong mắt nàng, quả thật Hạ Chí đã trở nên khác với những người khác. Lúc đầu đúng là nàng hy vọng bản thân có cơ hội phát triển với Hạ Chí, nhưng bây giờ nàng phát hiện, thật ra nàng đã không còn cơ hội nữa. Nàng có thể nhìn ra được, rõ ràng Hạ Chí càng để ý tới Thu Đồng hơn, mà so sánh với Thu Đồng, nàng vốn không hề có ưu thế.
"Hạ lão sư, ta muốn cảm ơn ngươi lần nữa." Lý Phương mở miệng, giọng điệu hết sức thành khẩn, nàng thật sự rất cảm ơn Hạ Chí, thế gian này vốn không bán thuốc hối hận, nhưng Hạ Chí lại như thuốc hối hận của nàng.
Thu Đồng ngồi ở nơi đó nháy mắt với Hạ Chí, hiển nhiên nàng hy vọng Hạ Chí có thể mở miệng giữ Lý Phương lại. Mà dường như Hạ Chí cũng thấy ánh mắt của Thu Đồng, mở miệng nói: "Lý lão sư, nghe Đồng Đồng nói ngươi định rời khỏi trường học, không muốn làm lão sư nữa, đúng không?"
"Ừm, đúng vậy, Hạ lão sư, ta đã từng cho rằng ta có thể làm một lão sư tốt, nhưng ta nghĩ, thật ra công việc này cũng không phải việc thích hợp nhất với ta." Lý Phương nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Chí khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi: "Lý lão sư, nếu ta đoán không lầm, ngươi đã quyết định xong bước tiếp theo nên làm gì rồi?"
"Ừm." Lý Phương lại gật nhẹ đầu, "Có một công ty người mẫu gọi điện thoại cho ta, nếu không nằm ngoài dự liệu, ta sẽ trở thành một người mẫu?"
Người mẫu?
Thu Đồng vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Lý Phương, từ lão sư đến người mẫu, tính nhảy nhót nghề nghiệp này cũng lớn quá rồi đi?
Nhớ tới bộ ảnh nội y riêng tư bị truyền trên mạng của Lý Phương, trong lòng Thu Đồng nhỏ giọng lẩm bẩm, không phải có công ty lừa gạt gì đó có ý đồ với Lý Phương đấy chứ?
Thu Đồng đang không nhịn được muốn mở miệng, Hạ Chí lại đặt câu hỏi trước: "Lý lão sư, công ty người mẫu kia có thể tin được không?"
"Cảm ơn Hạ lão sư quan tâm, công ty rất đáng tin." Lý Phương thản nhiên cười cười, "Lão bản công ty là bạn cùng phòng với mẫu thân ta thời đại học, lúc ta lên đại học, nàng chỉ hy vọng ta làm người mẫu, chẳng qua lúc đó ta một lòng muốn làm lão sư. Sáng hôm nay, bạn cùng phòng của mẫu thân ta gọi điện thoại cho ta, nàng khuyên ta đừng để ý tới những hình ảnh kia, đồng thời còn mời ta đi làm người mẫu."
Thu Đồng nhìn Hạ Chí, lòng tràn đầy mong đợi gia hỏa này sẽ làm như khi đối phó với Kim Hùng, thoáng chốc đã nói ra tất cả những điểm không đáng tin cậy của công ty người mẫu này, thay đổi suy nghĩ của Lý Phương.
Nhưng Hạ Chí lại chỉ gật đầu: "Vậy là tốt rồi, Lý lão sư, ngươi sẽ trở thành người mẫu quốc tế."
"Cảm ơn Hạ lão sư ủng hộ." Thoạt nhìn Lý Phương có chút hài lòng.
"Hạ Chí..." Thu Đồng lại không vui, tên hỗn đản này làm cái quỷ gì vậy? Kêu hắn khuyên Lý Phương ở lại làm lão sư, hắn thì hay rồi, ngược lại ủng hộ Lý Phương đi làm người mẫu?
"Đồng Đồng, không nên gấp, ta lập tức ăn cơm với ngươi." Hạ Chí tươi cười xán lạn với Thu Đồng.
Thu Đồng vô thức nắm chặt nắm tay, tên hỗn đản này biết rõ nàng không vội vì việc ăn cơm!
Nhưng lúc này, Thu Đồng lại không có cơ hội mắng chửi người, bởi Lý Phương lại nói chuyện. Nàng đưa mắt nhìn Thu Đồng, nhẹ nhàng cười: "Hạ lão sư, cảm ơn ngươi, vậy ta đi trước."
Hơi chần chờ, Lý Phương lại mở miệng nói: "Hạ lão sư, có thể cho ta số di động của ngươi không?"
Thu Đồng ngồi bên kia trừng mắt nhìn Hạ Chí, hận không thể hô to tiếng lòng của nàng: "Giữ người lại, đừng đưa số điện thoại gì hết!"
Chỉ tiếc, Thu Đồng càng rõ ràng, sự thực sẽ chỉ tương phản với mong ngóng của nàng, nàng đã nhìn ra, tên hỗn đản Hạ Chí này hoàn toàn không định giúp nàng giữ Lý Phương ở lại, nhưng chắc chắn tên lưu manh này sẽ lưu lại số điện thoại di động của mình, như vậy hắn và Lý Phương còn có thể lén qua lại.