"Có trò hay để xem, người của đội bóng rổ tới gây sự."
"Cũng không hẳn là tới gây sự, nói không chừng bọn họ tới để bái kiến giáo viên thể dục mới cũng nên?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều, mấy tên trong đội bóng rổ kia luôn tự cho mình là giỏi, có người nói mỗi giáo viên thể dục mới tới đều phải đến chỗ bọn họ chào hỏi..."
"Đúng vậy, ai bảo đội bóng rổ là tồn tại duy nhất có thể mang lại danh tiếng cho trường chúng ta đây?"
...
Trong phòng ăn tiếng nghị luận ầm ĩ, tất cả mọi người đều đang nhìn Hạ Chí, chờ đợi Hạ Chí có phản ứng, mà ba đội viên của đội bóng rổ cũng đang nhìn Hạ Chí, một bộ từ trên cao nhìn xuống.
Thế nhưng Hạ Chí lại tựa như chưa hề phát giác, hắn vẫn trước như nhau, không nhanh không chậm ăn thức ăn còn dư lại trong khay cơm, khiến mọi người cảm thấy cạn lời. Nếu lúc bọn họ ăn cơm đột nhiên xuất hiện ba kẻ cơ bắp như thế nhìn chằm chằm bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ không cách nào tiếp tục an tâm ăn cơm. Không thể không nói, vị giáo viên thể dục mới tới này, mặc kệ trình độ thể dục thế nào, nhưng riêng mặt tố chất tâm lý tuyệt đối có thể xưng là vững vàng.
Mãi ba phút sau, rốt cục Hạ Chí mới tiêu diệt sạch sẽ cơm nước trong khay, hắn thật không lãng phí lương thực. Mà đến thời khắc này, căn tin vốn huyên náo ồn ào cơ bản cũng an tĩnh lại, trên mặt ba đội viên đội bóng rổ kia lại xuất hiện vẻ tức giận rất rõ ràng, bởi bọn họ cảm thấy, Hạ Chí không hề quan tâm bọn hắn, là nhục nhã trần trụi!
Ngay lúc đội viên số 10 đứng ở chính giữa muốn nổi nóng, rốt cục Hạ Chí cũng đặt đũa xuống, sau đó hắn như làm ảo thuật lấy một chiếc khăn ướt ra chậm rãi lau miệng, tiếp tới hắn lại lau tay, động tác thoạt nhìn có chút ưu nhã.
Cuối cùng, Hạ Chí buông khăn tay xuống, rốt cục hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía ba người, sau đó cười nhạt một tiếng: "Các ngươi đói không?"
Mọi người kinh ngạc, đây là cái quỷ gì? Vì sao đột nhiên hắn lại nói câu này?
Ba đội viên đội bóng rổ rõ ràng cũng sửng sốt, hiển nhiên bọn họ không kịp phản ứng.
"Các ngươi có đói bụng hay không cũng không liên quan tới ta, ta sẽ không mời các ngươi ăn cơm." Lúc này Hạ Chí lại nói thêm một câu nữa.
Phốc!
Không biết là ai dẫn đầu bật cười, Hạ lão sư này cũng quá biết trêu người, rõ ràng người ta tới không phải để hắn mời cơm có được không?
Cũng có người âm thầm nghị luận, rõ ràng Hạ Chí này đang cố ý trêu đùa ba tên kia.
"Ai muốn ngươi mời cơm?" Số 1 không thể nhịn được nữa tiếp lời.
"Chúng ta mới không thèm ăn mấy món như cơm heo ở đây!" Số 23 cũng tiếp lời.
Chỉ là rất rõ ràng, những lời này của hắn ta khiến đám người công phẫn, bốn phía lập tức truyền đến một mảnh chửi rủa.
"Đm, có thể nói tiếng người không?"
"Ngươi mới ăn đồ ăn cho heo!"
"Quả nhiên là gia hỏa đầu óc ngu si, đều mẹ nó não heo!"
...
Mọi người cảm thấy lòng đầy căm phẫn, nhưng đúng vào lúc này, đội viên số 10 của đội bóng rổ lại hét lớn một tiếng: "Tất cả im miệng cho ta!"
Tiếng hét lớn này khiến chung quanh lập tức bớt đi rất nhiều tiếng chửi rủa, mà ngay sau đó, số 10 lạnh lùng quét mắt nhìn bốn phía: "Ai không phục thì tới đơn đấu!"
Lời này vừa nói ra, bốn phía triệt để an tĩnh, không có biện pháp, lấy vóc dáng của tên này, ai dám đơn đấu với hắn!
Cuối cùng, số 10 lại nhìn về phía Hạ Chí, hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi là giáo viên thể dục mới tới Hạ Chí? Nghe nói ngươi rất kiêu ngạo!"
Vài trăm người thầm mắng, mấy tên khốn kiếp các ngươi mới là kiêu ngạo chân chính có được không?
Lúc này, trong lòng không ít người đã mong mỏi Hạ Chí có thể dạy dỗ ba tên trước mắt một phen, chỉ có điều, bọn hắn cảm thấy khả năng này không lớn. Tuy nghe nói Hạ Chí có chút lợi hại, nhưng lấy thân thể thoạt nhìn có chút đơn bạc của hắn, sợ là không cách nào đối phó nổi ba tên cầu thủ bóng rổ này.
Về phần mấy lời uy hiếp như đuổi học...
Giọng nói của số 10 lại vang lên lần nữa: "Hạ lão sư, nghe nói ngươi động một chút lại uy hiếp muốn đuổi học chúng ta, nếu không, ngươi đuổi cả chúng ta thử xem?"
Hiển nhiên, mấy người này hoàn toàn không sợ bị đuổi.
"Cùng một chuyện, người không có bản lĩnh làm là kiêu ngạo, tỷ như các ngươi, nhưng đổi lại người có năng lực như ta làm, đó không phải là kiêu ngạo." Hạ Chí chậm rãi đứng dậy, chậm rãi phun ra mấy chữ cuối cùng, "Đó là tự tin."
Xoay người, Hạ Chí bước nhanh về một phương hướng khác: "Tạm thời chờ xem, chờ lát nữa ta sẽ dạy dỗ các ngươi. Hiện tại ta còn có chính sự phải bàn bạc."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, mấy lời này có ý gì? Hạ Chí muốn trực tiếp chạy trốn sao?
Nhưng một giây sau, mọi người lại phát hiện, Hạ Chí vốn không chạy trốn, dường như hắn thật sự có chuyện quan trọng, bởi vì đột nhiên hắn cản đường một người, mà người này tóc dài phấp phới, thanh thuần thoát tục, bất ngờ chính là giáo hoa trường trung học phổ thông Minh Nhật, Mạc Ngữ!
Hiển nhiên Mạc Ngữ cũng vừa lúc mới ăn cơm xong không lâu, nàng đang đeo tai nghe, cúi đầu đi ra bên ngoài căn tin. Mà khi nàng phát hiện đột nhiên phía trước bị người ngăn cản, nàng không khỏi nhíu mày, phải biết rằng, ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, đã rất lâu rồi không có ai dám cản đường nàng.
Ngẩng đầu, Mạc Ngữ thấy được Hạ Chí, mày liễu lập tức nhíu càng chặt hơn, hiển nhiên nàng cũng không nghĩ tới người chặn đường nàng lại là Hạ Chí.
Trong phòng ăn, mọi người cũng đều ù ù cạc cạc, vị giáo viên thể dục mới tới này muốn làm gì vậy? Không phải là muốn quấy rối giáo hoa chứ?
Thậm chí ngay cả ba đội viên đội bóng rổ kia cũng quyết định xem kịch trước. Phải biết rằng, dù là mấy người bọn hắn cũng sẽ không dễ dàng đi trêu chọc Mạc Ngữ, tuy bọn hắn to con, nhưng không thể đỡ được đám học sinh lắm tiền trong lớp thổ hào!
Mạc Ngữ nâng hai tay lên, tháo tai nghe xuống, sau đó, giọng nói động lòng người nhưng lại hết sức đạm mạc bay ra từ trong miệng nàng: "Ta là Mạc Ngữ, không cần nói chuyện với ta."