"Hiệu trưởng, quay về trường học đi, đừng về nhà." Hạ Chí chậm rãi nói.
Thu Đồng bỗng dừng bước, xoay người nhìn Hạ Chí: "Ngươi nói lời này là có ý gì?"
"Hiệu trưởng, đối với rất nhiều chuyện trong trường, ta biết rất rõ, đương nhiên cũng kể cả chuyện nhà ngươi. Bây giờ ngươi có trở về cũng không giải quyết được việc gì, bởi vì ngươi không cách nào thỏa mãn điều kiện của bọn hắn." Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Chuyện không có chút ý nghĩa nào, vẫn đừng làm thì tốt hơn."
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Thu Đồng chậm rãi đi về phía Hạ Chí, ánh mắt lạnh băng, "Rốt cuộc ngươi đến trường trung học phổ thông Minh Nhật là có mục đích gì? Một giáo viên thể dục, không cần điều tra rõ tất cả mọi chuyện như vậy!"
"Nếu như ta nói ta chỉ muốn tìm bạn gái, chắc chắn ngươi sẽ không tin." Hạ Chí mỉm cười.
"Nói nhảm, đương nhiên ta không tin." Thu Đồng hừ lạnh một tiếng.
"Thế nhưng Đồng Đồng thân yêu, ta thật sự tới để tìm bạn gái." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Ta biết ngươi không tin, thế nhưng từ một tuần trước sau khi ta gặp ngươi, ta đã tự nói với mình, ngươi là bạn gái trời định của ta, ta nhất định phải theo đuổi được ngươi. Sau đó ta dùng tận mấy ngày để điều tra tất cả mọi chuyện trong trường học, mà cuối cùng ta tới trường xin làm lão sư cũng là vì ta muốn tiếp cận ngươi..."
Tốc độ nói của Hạ Chí càng lúc càng nhanh, có loại tiết tấu không dừng được.
"Ngừng!" Thu Đồng không thể nhịn được nữa mà ngắt lời hắn, "Không muốn nói thì đừng nói, chớ nói hươu nói vượn trước mặt ta!"
"Thói đời bạc bẽo, vật đổi sao dời." Hạ Chí thở dài, "Lời nói thật lại không ai tin tưởng, tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người đã không còn."
Thu Đồng có xung động muốn một cước đạp Hạ Chí rớt xuống cầu vượt, gia hỏa này thật sự coi nói hươu nói vượn là một loại nghề nghiệp!
"Hạ lão sư, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi không tới cục cảnh sát?" Thu Đồng quyết định đổi đề tài.
"À, ta không thích Vương Tử Quốc, để cục cảnh sát giam hắn ta một buổi tối." Hạ Chí trả lời rất dứt khoát.
Thu Đồng vốn cho rằng Hạ Chí sẽ tìm cớ gì đó, lại không nghĩ tới Hạ Chí lại trả lời lẽ thẳng khí hùng như thế.
"Ta không quan tâm ngươi có thích Vương Tử Quốc hay không, thân là chủ nhiệm của hắn ta, sáng ngày mai ngươi nhất định phải tới cục cảnh sát một chuyến!" Thu Đồng lạnh lùng nói.
"Hiệu trưởng yên tâm, sáng mai ta sẽ đi." Hạ Chí lại đồng ý rất kiên quyết như trước.
"Tốt nhất ngươi nên nói được thì làm được!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, sau đó xoay người lần nữa chuẩn bị rời khỏi.
Đi được hai bước, rốt cục Thu Đồng cũng không thể nhịn xuống, lại quay đầu hỏi: "Đêm nay ngươi thật sự ngủ ở cầu vượt sao?"
"Đương nhiên, ta nói lời luôn giữ lời." Hạ Chí lại tươi cười xán lạn, "Đồng Đồng, ngươi có muốn ngủ cầu vượt với ta không?"
"Đầu óc ta không có bệnh!" Thu Đồng tức giận nói.
"Thật ra, tới chỗ ngươi ngủ chung cũng được, vì ngươi ta có thể nói lời không giữ lời một lần." Hạ Chí lập tức nói.
Thu Đồng quay đầu nhanh chóng đi xuống cầu vượt, nàng quyết định không nói chuyện với tên bệnh thần kinh này nữa, mặc kệ hắn định ngủ cầu vượt hay định ngủ đường cái, đều không liên quan cọng lông gì với nàng!
Hạ Chí cũng không nói gì thêm, hắn đứng trên cầu vượt, lẳng lặng nhìn Thu Đồng đi xuống cầu vượt tiến vào trong xe. Mấy phút đồng hồ sau, Thu Đồng lại chạy qua cầu vượt, biến mất trong tầm mắt của Hạ Chí.
Màn đêm dần dần phủ xuống, Hạ Chí cứ lẳng lặng đứng trên cầu vượt như vậy, dường như hắn đã trở thành một bộ phận của cầu vượt, cùng cầu vượt dần dần bị bóng đêm chôn vùi.
Thời gian trôi qua, đêm tối dần dần rời đi, xa xa xuất hiện tia nắng ban mai. Sáu giờ sáng, trường trung học phổ thông Minh Nhật vốn phải tương đối an tĩnh, nguyên nhân là vì trên cơ bản, trong trường học này không có người nào dậy sớm như thế. Nhưng buổi sáng hôm nay lại như là ngoại lệ, trên sân vận động đã xuất hiện không ít người.
Khoảng chừng mấy chục người xuất hiện ở lối vào đường chạy của sân vận động, mà giờ khắc này, tầm mắt của bọn hắn đều đặt lên cùng một người, mà người này lại chính là giáo hoa học phách của trường trung học phổ thông Minh Nhật, Mạc Ngữ.
Hiện tại Mạc Ngữ ăn mặc có chút không giống bình thường, trong ấn tượng của mọi người, đây là lần đầu tiên Mạc Ngữ mặc đồ thể thao, mà mái tóc dài nàng thường xõa trên vai cũng bị nàng cột thành đuôi ngựa, thoạt nhìn rất đặc sắc.
"Sáu giờ rồi, Hạ lão sư đâu?"
"Đúng vậy, nói tốt sáu giờ bắt đầu học, Mạc Ngữ cũng đã đến được mấy phút, thế mà hắn còn chưa tới..."
"Ta hoài nghi là mỹ nữ hiệu trưởng không để hắn rời giường..."
"Là chính bản thân hắn không nỡ rời khỏi ổ chăn của mỹ nữ hiệu trưởng..."
Một đám người không ngừng thì thầm, thì ra bọn họ đều tới đây vì Hạ Chí, bởi vì hôm qua Hạ Chí đã nói sáu giờ sáng nay hắn sẽ dạy Mạc Ngữ buổi thứ hai. Trưa hôm qua, sau khi Hạ Chí đại phát thần uy, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể bỏ qua buổi học thể dục sáng hôm nay, bọn hắn cũng muốn biết ngoại trừ có thiên phú chơi bóng rổ, có phải Mạc Ngữ còn có thiên phú trên những bộ môn thể dục khác không?
Mãi mười phút sau, khi mọi người đã bắt đầu có chút không kiên nhẫn chuẩn bị rời đi, đột nhiên mọi người ngửi được một mùi hương, đó là mùi bánh quẩy!
Mọi người vô thức thuận theo mùi hương xoay người, sau đó, bọn hắn thấy được Hạ Chí. Chỉ thấy Hạ Chí một tay cầm hai chiếc bánh quẩy, tay kia thì cầm một ly sữa đậu nành, cứ ăn một miếng bánh quẩy xong lại uống một ngụm sữa đậu nành, trông có vẻ ngon lành vô cùng. Trong lúc nhất thời, mọi người chỉ cảm thấy có ngàn vạn đầu thảo nê mã (đồng âm với fuck your mom) lao như điên nơi đáy lòng, bọn hắn đều đang rỗng bụng chờ Hạ Chí tới đây!
"Các vị đồng học, chào buổi sáng!" Hạ Chí quét mắt liếc mọi người, sau đó nói một câu, "Các ngươi đã ăn điểm tâm chưa?"