Không hổ là thầy chủ nhiệm, còn rất biết cách giáo dục người, chỉ tiếc lúc này, dường như những lời này của hắn ta đều không có hiệu quả gì, Lý Phương ngồi ở đó im lặng không nói, cũng không có ý đi xuống, chỉ không ngừng lau nước mắt.
Thu Đồng cũng đã tới tầng thượng, nhưng nàng không nói lời nào, chuyện như khuyên người này vốn không phải sở trường của nàng, thầy chủ nhiệm còn thích hợp hơn nàng. Nếu ngay cả thầy chủ nhiệm cũng không thể khuyên ngăn Lý Phương, nàng tin chắc chính mình có khuyên cũng không có hiệu quả gì.
Mà Thu Đồng cũng nhìn ra lời khuyên bảo của thầy chủ nhiệm cũng không có bao nhiêu hiệu quả, điều này khiến khuôn mặt nàng không tự chủ được xuất hiện vài phần lo lắng. Hiện tại trường trung học phổ thông Minh Nhật đã là nửa bước khó tiến, nếu lại xuất hiện đại sự như lão sư nhảy lầu, trường học còn có tiếp tục vận hành hay không cũng là vấn đề.
"Thực sự đáng tiếc, vừa tốt nghiệp đại học, đang tuổi hăng hái, muốn gây dựng một phen sự nghiệp giáo dục, thậm chí ngay cả tên tuổi của lớp quái thai cũng không thể hù ngã nàng, thế mà cuối cùng lại bị vài tấm ảnh chụp đánh ngã." Giọng nói có chút quen thuộc truyền đến từ bên cạnh Thu Đồng, "Vì sao nàng lại nghĩ quẩn trong lòng? Chỉ là vài tấm ảnh nội y mà thôi, cũng không phải chuyện gì không thể gặp người."
"Ngươi có thể câm miệng đi không?" Thu Đồng quay đầu nhìn Hạ Chí, sao tên này lại như âm hồn bất tán vậy?
"Ta cảm thấy còn hai phút nữa nàng sẽ nhảy xuống." Hạ Chí không câm miệng, ngược lại còn nói rất chân thành.
"Ngậm cái mỏ quạ đen của ngươi lại!" Thu Đồng có xung động muốn một cước đạp Hạ Chí xuống lầu. Người này từ khi xuất hiện đến hiện tại, gần như mỗi một câu nói mỗi một động tác đều khiến nàng tức giận!
"Đây là phán đoán hợp lý, tư thế hiện tại của nàng chứng tỏ nàng không hề có dự định lui về, mà biểu tình trên mặt nàng cũng nói rõ, hiện tại ý nàng đã quyết, sở dĩ nàng còn chưa nhảy xuống là vì thật ra sâu trong lòng nàng cũng không muốn nhảy. Đáng tiếc là hiện tại ngay cả nàng cũng không biết điểm này." Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Nói đơn giản, chỉ cần hiện tại có thể cứu nàng trở về, nàng sẽ không tiếp tục nhảy lầu, hiệu trưởng mỹ lệ, ngươi có biết hiện tại ngươi cần gì nhất không?"
"Ta đã báo cảnh sát, đội cứu hộ sẽ đến ngay, bọn hắn sẽ trải miếng lót khí dưới lầu để đỡ lấy Lý lão sư." Thu Đồng hừ lạnh một tiếng, tên này chán ghét thì chán ghét, nhưng lời hắn nói ra dường như cũng rất có lý, cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ.
"Đội cứu hộ chí ít cũng cần năm phút đồng hồ nữa mới có thể chạy tới, hiện tại người ngươi cần không phải bọn hắn." Hạ Chí vẫn không chút hoang mang như cũ.
"Vậy ngươi nói ta cần gì?" Thu Đồng trợn mắt nhìn Hạ Chí, tức giận hỏi.
"Hiện tại ngươi cần một vị giáo viên thể dục anh tuấn tiêu sái có năng lực có dũng khí có phong độ lấy việc giúp người làm niềm vui." Hạ Chí bày ra vẻ mặt thành thật, cuối cùng, hắn bổ sung ba chữ, "Chính là ta."
"Ngươi mà anh tuấn tiêu sái?" Thu Đồng không nhịn được châm chọc, gia hỏa này đúng là tự luyến đến mất trí.
Dừng lại một chút, Thu Đồng lại không nhịn được hỏi một câu: "Lời này của ngươi có ý gì? Ngươi có thể ngăn cản Lý lão sư nhảy lầu?"
"Nếu như ta là giáo viên thể dục, chắc chắn ta có thể ngăn cản nàng." Hạ Chí rất nghiêm túc trả lời.
"Ngươi!" Thu Đồng lập tức hiểu được, đã tới lúc này rồi, thế mà gia hỏa trước mắt còn muốn bàn điều kiện với nàng!
Cắn răng, Thu Đồng hít một hơi, cố nén lửa giận trong lòng: "Tốt, nếu ngươi thật sự có thể cứu được Lý lão sư, ta sẽ thuê ngươi!"
"Tiền lương sáu ngàn." Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười xán lạn.
"Ngươi quả thực là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!" Thu Đồng bị chọc tức, lúc trước gia hỏa này nói chỉ cần năm nghìn, chỉ mới một hồi đã tăng lên một ngàn!
"Hiệu trưởng, mạng người là vô giá." Hạ Chí vẫn một bộ nghiêm túc như cũ.
Thu Đồng lại một lần nữa muốn đạp tên gia hỏa Hạ Chí này xuống tầng, mạng người vô giá thế mà hắn còn không thấy ngại cò kè mặc cả?
"Tốt, sáu ngàn thì sáu ngàn, nhanh cứu người!" Thu Đồng vẫn quyết định rất nhanh, mà chẳng biết tại sao, rõ ràng trong tiềm thức nàng còn tin tưởng Hạ Chí có thể cứu được người, có lẽ là vì lúc trước nàng tận mắt nhìn thấy Hạ Chí dễ dàng giải quyết Kim Hùng.
Tiếng cảnh báo đột nhiên truyền đến từ đằng xa, đó là tiếng xe cứu hỏa đang tiếp cận phía bên này, mà dường như thanh âm này cũng kinh động Lý Phương đến trên lan can chuẩn bị nhảy lầu, thân thể nàng giật giật. Dưới lầu lập tức truyền tới một tràng bật thốt, thầy chủ nhiệm cũng vội vàng hô to: "Lý Phương, đừng xung động, không nên nhảy, ngàn vạn lần chớ nhảy..."
Nhưng thầy chủ nhiệm còn chưa hô xong, Lý Phương đã biến mất tầm mắt hắn ta, thầy chủ nhiệm lập tức trợn tròn mắt, nàng… nàng thực sự nhảy xuống?
Thầy chủ nhiệm lập tức cảm thấy một trận vô lực, hai tay hắn ta che mặt, đặt mông ngồi sụp xuống đất, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm, xong, trường học triệt để xong.
"Không muốn..." Thu Đồng cũng phát hiện ra động tĩnh của Lý Phương, nhưng nàng vừa hô lên hai chữ, Lý Phương đã biến mất khỏi tầm mắt nàng, sau đó nàng cũng bối rối.
Trong nháy mắt, đột nhiên Thu Đồng muốn khóc, nàng chỉ mới tới trường học này vài ngày, chẳng lẽ trường học do gia gia dốc hết tâm huyết sáng tạo này lại bị hủy trong tay nàng sao?