Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đích Nữ Họa Phi

Chương 7: Để bạc nói chuyện

Chương 7: Để bạc nói chuyện

Editor: Lạc Huyên

Beta-or: Diệp Nhược Vân

••• === ====== === •••

Dưới tình huống mọi chuyện đang nghiêng về một bên, đột nhiên có người đi ra nói chuyện thay lão đầu, ánh mắt của mọi người cứ thế mà tập trung lên người vừa lên tiếng:

Bạch Chỉ và Liên Kiều một trước một sau che chắn cho Tưởng Nguyễn, tránh cho người khác đụng phải nàng:

Ánh mắt của mỗi người đều khác nhau, Tưởng Nguyễn cũng không né tránh, chỉ đứng đó mặc cho người ta quan sát đánh giá:

Lão đầu kia đang tức giận đỏ mặt tía tai, bất chợt nghe được một câu an ủi, chỉ cảm thấy giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, xen lẫn một chút mát mẻ thấm vào lòng người, tuy là mùa đông, lại giống như cơn gió mùa hè, quét sạch mọi ấm ức phẫn nộ trong lòng lão, nội tâm dần bình tĩnh lại: Kinh ngạc qua đi rồi cũng giống mọi người cùng quan sát đánh giá người vừa nói:

Chỉ thấy một tiểu cô nương khoảng mười tuổi đứng trong đám người, nàng và lời nói thành thục như người trưởng thành hoàn toàn không hợp nhau, dáng người nhỏ bé, tuy nhỏ nhưng làm cho người khác không thể xem thường: Tiểu cô nương này có lẽ là vì cuộc sống khó khăn nên màu da và môi tái nhợt, thế nhưng ngũ quan lại cực kỳ thanh tú, mũi cao môi anh đào, đẹp nhất là đôi mắt to dưới hàng lông mày đen dày: Hàng mi không được chải chuốt nhưng lại cong vút đen nhánh, cái nhìn nhàn nhạt và thật sâu, cứ thế đi thẳng vào lòng người: Đôi mắt cực kỳ thuần khiết, đuôi mắt hơi xếch lên, tự nhiên quyến rũ, đến lúc lớn lên, chăm sóc thật tốt, thì sắc đẹp này thật sự sẽ làm cho người ta kinh hãi:

Mặc dù nhìn tiểu cô nương này có sẵn nét xinh đẹp kiều diễm, trên người lại tản ra một loại khí lạnh khó mà diễn tả được, nàng chỉ yên lặng đứng đó nhưng lại có cảm giác không nói nên lời, làm cho người khác không có cách nào khinh thường, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi:

Lão đầu nhíu mày, tiểu cô nương nhỏ như vậy, bên người lại có hai nha hoàn đi theo: Nếu nói là tiểu thư của gia đình giàu có mà ăn mặc như vậy thật sự là quá đơn sơ, nếu nói là con gái của gia đình bình thường, thì dáng vẻ này khí thế này lại không giống như một gia đình nhỏ có thế nuôi dưỡng ra được:

Tưởng Nguyễn bình thản đứng đấy, nữ hài nhìn nhìn, lại bắt đầu òa khóc, vừa khóc vừa thút thít nói: “Ta không có, ta không trộm bạc: Nương, ta không trộm bạc!”

Ở đây đang ồn ào, đã thấy một phụ nhân mặc áo vải bông đi ra từ trong đám người, hai ba bước tiến lên phía trước che chở nữ hài ở phía sau lưng, nhìn lão đầu và Tưởng Nguyễn đầy thù địch, lớn tiếng nói: “Các ngươi muốn làm gì Xảo nhi của ta, hai người ức hiếp một đứa bé, ỷ lớn hiếp nhỏ, chẳng lẽ không biết xấu hổ sao?”

Liên Kiều không nhịn được, không đợi Tưởng Nguyễn nói chuyện, đã dẫn đầu nhảy ra ngoài, cười nói: “Vị phu nhân này, lời này nói sai rồi, tiểu thư nhà ta chỉ đứng ra nói câu công bằng: Đâu phải ức hiếp khuê nữ của ngươi, nhiều người như vậy đều nhìn thấy, tiểu thư nhà ta có đánh nàng, mắng nàng sao? Hơn nữa, ỷ lớn hiếp nhỏ sao? Nhưng ta không nhìn ra được tiểu thư nhà ta so với Xảo nhi nhà ngươi lớn hơn bao nhiêu, ai lại giống như khuê nữ nhà ngươi ồn ào rêu rao trước mặt mọi người a: Ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ nhiều hiếp ít, ta thấy ai ức hiếp ai còn chưa chắc, ta nhổ vào!”

Phụ nhân kia cũng sững sờ, dường như không ngờ Liên Kiều yếu đuối như thế nhưng mắng chửi người lại không hề dấp câu này, nhất thời không biết trả lời ra sao, đến lúc hiểu được thì thẹn quá hóa giận, đang muốn tiếp tục ăn vạ, Tưởng Nguyễn đã mở miệng nói: “Ai ức hiếp ai cũng không quan trọng, quan trọng là bạc, không phải sao?”

Phụ nhân quay đầu, ôm nữ hài tử vào trong ngực, giận dữ nói: “Con gái của ta sẽ không trộm bạc, bạc này là ta cho nó lúc nó ra ngoài vào sáng sớm.”

“Nhiều bạc như vậy, thế mà phu nhân lại yên tâm giao cho một tiểu hài tử nhỏ như vậy cất giữ, phu nhân rộng lượng làm cho người khác phải bội phục.” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói, không biết là cố ý hay vô tình, cực kỳ nhấn mạnh chữ “tiểu”. Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng cười vang: Vị phụ nhân này vừa mới nói khuê nữ nhà mình tuổi còn nhỏ, nhưng lại giao cho nó một số bạc lớn, giải thích như thế quả thật có chút miễn cưỡng:

“Ta… Ta đưa cho nó đi ra ngoài mua thức ăn.” Phụ nhân có chút buồn bực:

“Phu nhân muốn mua cái gì? Nhiều bạc như vậy, chắc muốn mua nhiều thứ, tiểu cô nương sẽ mang nổi sao?”

Xung quanh càng cười lớn hơn:

Phụ nhân càng tức giận: “Ngươi quản chuyện này để làm gì, đương nhiên là ta có đồ muốn mua: Hôm nay ta nói rồi, bạc này là ta cho Xảo nhi đấy, lão đầu này nói là bạc của hắn, có chứng cớ hay nhân chứng không?”

Người xung quanh không có ai nói chuyện, chứng cớ hoặc nhân chứng, thật sự là không có: Do dù nhìn qua sự tình đã có thể suy đoán được nguyên nhân, vẫn không có người nào nguyện ý đi ra nói vì lão đầu này:

“Các ngươi thông đồng làm bậy, cấu kết với nhau làm việc xấu: : .” Lão đầu tức giận giậm chân: Cố gắng nhớ lại nhiều từ ngữ, đáng tiếc những thứ mắng chửi đầy văn vẻ nho nhã này không có một chút ảnh hưởng nào đối với người xung quanh:

“Lão tiên sinh không cần sốt ruột.” Tưởng Nguyễn nói:

Lão đầu nhìn Tưởng Nguyễn, nhíu mày, giọng điệu cứng nhắc nói: “Lão phu không muốn liên lụy đến cô nương, những người này che dấu chứng cứ phạm tội của bọn họ, lão phu sẽ theo chân bọn họ đến cùng: Hôm nay cô nương ra tay, lão phu ghi nhớ, có điều hôm nay ngươi cũng chỉ là người dưng qua đường, vẫn nên tự bảo vệ mình cho tốt.” Lúc nói ra hai chữ ‘cô nương’, lão đầu có chút chần chừ, gọi một nữ hài có thể làm cháu gái của mình bằng cô nương quả thật kỳ quái, nhưng đối mặt với nữ hài này lại có cảm giác đối mặt với một nữ tử đã trưởng thành, thật sự không có cách nào đối xử với nàng như một nữ hài bình thường:

“Lão đầu nhà ngươi quả thật không biết phân biệt phải trái: Tiểu thư nhà ta cứu ngươi, ngươi lại không biết điều.” Liên Kiều nghe lời này, lập tức bực bội nói:

“Liên Kiều.” Tưởng Nguyễn ngăn cản nàng, nói: “Lão tiên sinh cứ thế mà cho rằng ta không có cách nào tự bảo vệ mình?”

“Chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp?” Lão đầu cất cao giọng, thu hút ánh mắt của những người xung quanh:

“Lão tiên sinh, trước hết ngươi nói xem bạc bị mất như thế nào đi.” Tưởng Nguyễn nói:

“Ta không trộm bạc của ông ta, ta không trộm bạc của ông ta!” Nữ hài lại thét lên rồi bắt đầu khóc òa:

“Câm miệng!” Tưởng Nguyễn lạnh lùng liếc nữ hài đang nấp trong ngực phụ nhân: Nữ hài vừa thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng, trong lòng không nén được sợ hãi, lập tức im miệng, càng rụt cổ lại nấp trong ngực phụ nhân:

Mọi người lấy làm kỳ lạ, lão đầu thấy thế suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay ta vừa mới đến đây, tới hàng bánh ở đầu phố mua một cái bánh rán, lấy tiền đồng trong túi tiền để trả, đi được một lát thì cảm thấy có người đụng vào đồ của ta, nhìn lại thì chỉ thấy một nữ đồng bên cạnh: Trong lòng ta cảnh giác, nên xem lại túi tiền của mình, phát hiện bạc không cách mà bay, nên đã bắt lấy nó, quả thật tìm ra bạc ở trên người nó: Ai ngờ nó còn nói ngược lại, thật sự đáng giận!” Vừa nói xong lại trừng mắt liếc nhìn nữ hài trên mặt đang còn lấm tấm mấy giọt nước mắt:

“Người bán bánh đang ở đâu?” Tưởng Nguyễn nói:

“Là ta.” Một hán tử trung niên làn da ngăm đen đi ra, gãi gãi đầu, ánh mắt có chút trốn tránh nói: “Người mua bánh nhiều quá, ta không nhớ được.” Lòng người ở phố Tây thờ ơ lạnh nhạt, lời này rõ ràng là nói cho có lệ:

Nữ hài cùng phụ nhân thấy thế, đều hả hê nhìn Tưởng Nguyễn, chỉ cảm thấy Tưởng Nguyễn không thể nào đảo ngược được tình thế rồi:

“Nếu cả hai người đều cho là mình đúng…” Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng nói: “…Vậy thì để cho bạc đến nói chuyện đi.”

———— Hết chương 7:-------






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch