Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.com
-------------------
Lục Châu cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Tên hoà thượng Không Huyền này thật không đơn giản!
Khi hắn đang không ngừng lùi về sau, song chưởng đã đánh ra vô số chưởng ấn.
Những chưởng ấn đó toàn bộ đánh vào kim thân khổng lồ của Lục Châu, sau đó tan biến như muối bỏ vào biển khơi.
Không gây thương tổn, cũng không có cảm giác gì. Đây là tác dụng của thẻ Miễn Dịch Sát Thương!
Vì sao lại là đại thần thông của Phật môn?
Hoà thượng Không Huyền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chưởng ấn kia cứ như có mắt, không ngừng đuổi theo hắn.
Hắn chỉ có thể lui lại.
Trực giác nói cho hắn biết chưởng ấn này cực kỳ nguy hiểm.
Thánh đàn rất lớn.
Quảng trường kéo dài đến vài dặm.
Ngay lúc hắn tưởng chừng có thể tránh thoát được… chưởng ấn cỡ nhỏ kia bỗng nhiên biến lớn!
Tốc độ tăng lên cực nhanh!
Hoà thượng Không Huyền càng lùi càng thấy không đúng.
Hình như hắn càng cách xa, chưởng ấn này lại càng to lên!
Cho đến khi chưởng ấn còn to hơn cả thân người hắn!
Theo bản năng cầu sinh, hoà thượng Không Huyền điên cuồng lùi lại phía sau!
Chưởng ấn kia gần như đã tiến sát đến trước mặt hắn…
Lại biến to hơn nữa!
Nó to lên gấp mấy lần, không để hắn có một mảy may cơ hội trốn thoát nào! Tựa như nó có thể dự đoán được hắn sẽ dùng chiêu số gì.
Lần này chưởng ấn đã trở nên cực kỳ to lớn, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ: cực đại!
Đây là một chiêu Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn cực lớn!
Cùng lúc đó, Chiêu Nguyệt bị trói trên Thánh đàn không còn bị Phạn Âm Nhập Mộng chấn nhiếp, nàng miễn cưỡng mở mắt ra, chợt nhìn thấy một màn kinh thế hãi tục, miệng lẩm bẩm: “Sư… sư phụ?” xong liền ngoẹo đầu ngất tiếp.
Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn đập mạnh vào người Không Huyền hệt như một cái vỉ đập ruồi.
Ầm!
Thủ ấn biến mất.
Không Huyền đã tan thành tro bụi!
Chính lúc hoà thượng Không Huyền tiêu tán trong không khí, tiếng tụng niệm của đám tăng nhân lập tức im bặt, người nào người nấy rơi xuống Thánh đàn.
Trên bầu trời, phi liễn của Đại Không Tự lung lay sắp đổ, các tăng nhân đau khổ chèo lái cho phi liễn hạ cánh khẩn cấp.
Thánh đàn cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Phật Tổ kim thân cao mười trượng của Lục Châu cũng biến mất.
Mười giây… không dài cũng không ngắn.
Nhưng đối với đám tu hành giả ma đạo và chính đạo thì một giây lại dài như một năm chịu khổ.
Ánh mắt nhóm tu hành giả đều tập trung nhìn về phía Lục Châu.
Đây là lão nhân chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Không Huyền.
Lão nhân nhẹ nhàng vuốt râu, phong khinh vân đạm.
Tất cả mọi người đều nảy sinh cùng một nghi vấn… tu hành giả có thể sử dụng Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn có uy lực mạnh mẽ như thế rốt cuộc là người phương nào?
Chẳng lẽ lại là cao tăng đắc đạo của Phật gia tông môn?!
Lục Châu tính toán xong điểm công đức ban thưởng, cũng thấy đã đến lúc rời đi.
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh.
Gần như tất cả các tu hành giả đều đã mất đi sức chiến đấu.
Người tính không bằng trời tính.
Ai cũng không ngờ được rằng hoà thượng Không Huyền lại sử dụng Phạm Âm Nhập Mộng để đối phó với tất cả mọi người.
Nhưng là…
Những chuyện này chẳng hề quan trọng trong mắt Lục Châu.
Vừa rồi hắn sử dụng một tấm Một Kích Chí Mạng và một tấm Miễn Dịch Sát Thương, tạo ra lực chấn nhiếp cực kỳ hiệu quả.
Không một kẻ nào ở đây dám mạo hiểm ra tay với hắn, điều này cũng đã vượt ngoài dự liệu của Lục Châu.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt hắn lướt qua từng gương mặt đang kinh ngạc, kính sợ, thậm chí có cả sùng bái…
Khi hắn lướt tới mặt Đoạn Hành, tam thủ toạ của Ma Sát Tông.
Nếu nói hiện tại vẫn còn người có sức chiến đấu, vậy thì chỉ có thể là một mình Đoạn Hành.
Cho nên Lục Châu đặc biệt chú ý đến người này.
Vấn đề là… hắn có dũng khí làm vậy sao?
Trong ánh mắt Đoạn Hành, ngoại trừ rung động thì chỉ còn mỗi cảm giác kính sợ vô cùng đối với cường giả.
Trầm mặc một lúc, cuối cùng Đoạn Hành cũng chậm rãi đứng dậy chắp tay về phía Lục Châu:
“Vãn bối là Ma Sát Tông Đoạn Hành, đa tạ đại sư đã xuất thủ tương trợ.”
Mặt mo của Lục Châu vẫn bình tĩnh. Hắn đã đoán trước được điều này.
Hắn thi triển ra hai chiêu đều là thần thông của Phật môn. Nếu không phải là người quanh năm tu hành Thiền tông Phật môn thì rất khó có thể đạt tới tu vi này. Loại cao thủ tu đạo như Tả Tâm Thiền cũng phải trải qua muôn vàn khó khăn sau khi nhập ma thiền mới có thể tu thành pháp thân tứ diệp, mà cả trăm năm qua cũng chỉ có mình hắn làm được như thế.
Lục Châu thi triển thiền ấn chính tông đến mức ngay cả hắn cũng không tin nổi.
Các tu hành giả Chính Nhất Đạo đều chắp tay: “Đa tạ đại sư!”
Tu hành giả Tịnh Minh Đạo cũng chắp tay theo: “Đa tạ đại sư!”
Trong mắt bọn họ, Lục Châu đã trở thành cao tăng đắc đạo nhàn vân dã hạc, tu hành không cạo tóc!
Nếu bọn họ đã hiểu lầm thân phận của hắn, vậy thì đâm lao đành phải theo lao thôi.
Hắn chắp một tay trước ngực, cất giọng nói: “Phật môn lòng dạ từ bi, hôm nay ta buộc phải thanh lý môn hộ, hoàn toàn là bất đắc dĩ.”
Lời này vừa nói ra.
Đám tu hành giả phe chính đạo đều giơ ngón tay cái lên, thầm nghĩ, đây mới đúng là dáng vẻ nên có của một cao tăng.
“Đại sư không cần để trong lòng, Không Huyền là tên hèn hạ vô sỉ, có ý đồ lợi dụng Phạn Âm để giết người diệt khẩu, mang Thánh nữ đi! Chuyện người vừa làm khiến bọn ta vô cùng hả dạ!”
“Loại người như Không Huyền không xứng làm đệ tử Phật môn, đại sư tự tay diệt trừ hắn mới là lấy lại thanh danh cho Phật môn đó. Người như đại sư mới thật là cao tăng đắc đạo, so sánh với tên trọc… à không, tên hoà thượng ra vẻ đạo mạo kia thì mạnh hơn gấp trăm gấp ngàn lần.” Tu hành giả Chính Nhất Đạo nói được một nửa, chợt nhớ ra ở trước mặt đại sư mắng ‘con lừa trọc’ thì không thoả đáng cho lắm, lập tức sửa lời.
Nhưng Lục Châu vẫn tỏ ra rất lạnh nhạt, hắn có mắng lừa trọc hay không thì cũng không có thái độ gì khác biệt.
“Hôm nay nếu không phải may mắn gặp được đại sư ở chỗ này, chỉ sợ cả đám bọn ta đều sẽ bị ám toán!”
Lúc này, một tu hành giả Tịnh Minh Đạo chắp tay nói: “Đại sư tu vi cao thâm, không biết người đến Thánh đàn để làm gì?”
Lục Châu nhìn người đó, đáp: “Trùng hợp đi ngang qua thôi.”
“Thì ra là thế. Nghe nói những cao tăng nhập thế đều để tóc, thích dạo chơi rong ruổi khắp nơi, bốn biển là nhà. Hôm nay vinh hạnh được gặp mặt, thật sự là phúc khí ba đời!”
Tên nào tên nấy kỹ năng vỗ mông ngựa đều thật cao thâm.
Bốn phía có không ít tu hành giả đã tập tễnh đứng dậy.
Đám tăng nhân vừa rồi sức cùng lực kiệt giao chiến, hiện tại đều ngồi bệt dưới đất thở hồng hộc. Có cường giả Đoạn Hành tu vi Nguyên Thần cảnh ở đây, đám tăng nhân còn lại không còn chút lực uy hiếp nào.
Lục Châu biết mình không thể tiếp tục ở lâu được nữa.
Hắn nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Nàng vậy mà lại… đang ngủ?!
Nha đầu này!
Gan to cùng mình!
Chiến đấu kịch liệt như vậy, động tĩnh lớn như vậy mà nàng có thể ngủ ngon lành?
Kim Cương Ấn đánh ra không có mắt đâu!
Thế này không được rồi… phải nghiêm khắc dạy dỗ lại mới được!
Có điều bây giờ không phải lúc để dạy dỗ đồ đệ, hắn đành phải cho qua.
“Diên Nhi.” Lục Châu khẽ gọi một tiếng.
Tiểu Diên Nhi theo phản xạ có điều kiện, toàn thân giật mình đứng phắt dậy.
Nàng cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
“Sư… sư phụ?”
“Thật không nói nổi!” Lục Châu trừng mắt cảnh cáo.
Tiểu Diên Nhi vội vàng nhảy tới.
Trên mặt đầy vẻ tủi thân.
“Không ngờ đại sư lại có một đồ đệ là nữ… Phật môn đã thoáng như vậy rồi sao, cho phép thu cả nữ đệ tử?” Có người tán thán nói.
“…”
Cứ tiếp tục thế này sợ là vấn đề sẽ ngày càng nhiều, đến lúc đó lại phải lãng phí thẻ đạo cụ, lợi bất cập hại.
Thừa dịp đám người này còn chưa hết choáng váng, Lục Châu nhìn về phía Chiêu Nguyệt đang hôn mê.
Hắn cao giọng nói: “Đưa nàng ta đi.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi nhảy lên phóng về phía Chiêu Nguyệt.
“? ? ?” Đám tu hành giả đều cả kinh.
“Đại sư… Ngài làm thế này là…?”
“Đại sư, người này ngài tuyệt đối không thể mang đi!”
Đám người này muốn ngăn cản?
Ánh mắt Lục Châu quét qua, mọi người lập tức ngậm chặt miệng lại.
“Không Huyền dám ra tay độc ác như thế, sao có thể là quyết định của một mình hắn?”
Lời hắn nói khiến mọi người đều sững sờ.
Phải, mặc dù hoà thượng Không Huyền có tu vi cao thâm, nhưng nếu chỉ dựa vào một mình hắn thì sao có dũng khí ra quyết định như vậy? Hẳn là sau lưng hắn có phương trượng chủ trì Đại Không Tự Không Viễn bày mưu đặt kế!
“Phật môn có loại người bại hoại như thế thật là đáng tiếc!”
“Không Viễn phương trượng tu hành trăm năm, không ngờ lại lầm đường lạc lối…” Tu hành giả kia lời nói xoay chuyển, “Có điều, nếu Không Viễn giận chó đánh mèo, mong đại sư vì bọn ta mà chủ trì công đạo.”
Đám người đều khom lưng.
Lục Châu lắc đầu vuốt râu không nói gì, trên mặt cũng tỏ ra rất đạm mạc.
Không Viễn gây phiền phức cho các ngươi thì liên quan gì tới lão phu?
Đúng là khôi hài. Nếu không phải hôm nay có lão phu ở đây thì các ngươi đã chết sạch sành sanh rồi.