Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 87: Đồ nhi vẫn liên tục hung mãnh

Chương 87: Đồ nhi vẫn liên tục hung mãnh




Người dịch: Min_4ever

Nhà: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH

Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.com

-------------------

Bốn tiếng “Muốn vây khốn ta?” thốt lên đầy tự tin.

Bất kỳ người nào có tu vi Nguyên Thần cảnh bát diệp đều sẽ tự tin mãnh liệt như thế.

Lồng giam sáu cạnh hình thành một khối lập phương vuông vức, tiếp tục co vào.

Phạm Tu Văn lùi lại ba bước, hai tay thủ thế trước người.

Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu. “Đạo Ẩn đại thần thông thuật.”

Đúng lúc hắn cũng muốn kiểm tra xem năng lực của Lồng Giam Trói Buộc mạnh đến cỡ nào, có đủ sức chống lại đại thần thông thuật hay không.

Thủ thế của Phạm Tu Văn đã hoàn thành chỉ trong khoảnh khắc.

Năng lượng bạo liệt trong sát na!

Ầm!

Lồng giam lại co rút thêm một đoạn.

Ầm ầm ầm…

Vô số đạo tàn ảnh không ngừng va chạm vào thành lồng giam như một con dã thú đang nổi giận, đâm sầm vào bốn phía.

Ánh mắt của người bình thường đã không thể nhìn kịp tàn ảnh của hắn, tốc độ quá nhanh… Cũng may trong điện đều là tu hành giả cường đại, có thể nhìn được, chỉ là không quá rõ ràng… Tuy vậy, sức chiến đấu của Phạm Tu Văn cũng đã khiến mọi người rung động.

Tiếng va đập không ngừng vang vọng toàn đại điện.

Nhưng cho dù hắn có sử dụng chiêu thức nào thì cũng không thể thoát khỏi Lồng Giam Trói Buộc.

Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu.

Do ngươi xui xẻo thôi, xác suất bắt trúng 30% mà ngươi cũng bị dính đòn cho được.

Lục Châu cảm thấy có hơi ồn ào.

“Thu.”

Hắn mặc niệm một tiếng, Lồng Giam Trói Buộc nghe theo mệnh lệnh của hắn, lập tức rụt lại ép sát người Phạm Tu Văn.

Răng rắc ——

Khôi giáp vỡ vụn!

Mặt nạ rơi xuống!

Gương mặt Phạm Tu Văn lộ ra.

Lục Châu chỉ nhìn thoáng ra rồi dời mắt nhìn sang nơi khác… tướng mạo của hắn đã bị huỷ, trông hơi dữ tợn.

Người đi bên bờ sông thường sẽ ướt giày. Ba trăm năm trước Phạm Tu Văn làm rất nhiều việc ác, là đối tượng bị người người đòi đánh đòi giết. Đáng tiếc là con đường hắn đi hoàn toàn khác biệt Cơ Thiên Đạo.

Hiện tại nhìn thấy bộ dáng của hắn như thế này, đúng là có hơi châm chọc.

“Từ đầu tới cuối… đều là do ngươi tự đánh giá mình quá cao.” Lục Châu thản nhiên nói.

Phạm Tu Văn đã triệt để từ bỏ việc chống cự.

Hắn cảm giác được Lồng Giam Trói Buộc đang giam cầm hắn chặt chẽ, không chỉ là thân thể mà còn cả tu vi!

Hắn thử điều động nguyên khí trong đan điền khí hải, nhưng không có tác dụng gì.

Chỉ dựa vào lực lượng thân thể đơn thuần càng không có khả năng thoát khỏi lồng giam!

Phạm Tu Văn không cam lòng nhìn Lục Châu…

Lục Châu vẫn như trước bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh, sự tình trước mắt dường như đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Mà sự thật thì cũng đúng là như thế.

“Lão, lão tiền bối… Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Phạm Tu Văn không thể lý giải nổi.

Thực lực của Ma Thiên Các hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng đã vượt quá khả năng khống chế của hắn.

Lục Châu thản nhiên nói: “Chủ mưu đứng sau vụ đồ sát Ngư Long thôn là ai?”

Phạm Tu Văn không dám tin nhìn về phía lão ma đầu oai phong một cõi này, lão lại vì một tên phản đồ mà đắc tội với hắc kỵ, đắc tội với đại nhân vật trong cung.

Phạm Tu Văn quay đầu sang hướng khác.

Lục Châu không thèm để ý. “Bản toạ còn có nhiều thời gian…”

“Thời gian?” Phạm Tu Văn ho khan một tiếng. “Mười lăm năm… nhiều nhất là mười lăm năm sau, dưới gầm trời này còn ai nhớ đến Cơ Thiên Đạo ngươi?”

Tiểu Diên Nhi vung nắm tay nhỏ lên phản bác: “Ta nhớ nè!”

“…”

Phạm Tu Văn không thèm đáp, chỉ liếc tiểu nha đầu một cái.

Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Chuyện đó không quan trọng.”

“Lão tiền bối… Ngươi giết ta cũng vô dụng, người đã gia nhập hắc kỵ đều không màng đến sinh tử… Cho dù toàn bộ hắc kỵ đều chết trận, ngươi cũng không tra ra được bất kỳ chuyện gì.”

“Mạnh miệng.” Lục Châu nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn không tiếp tục chú ý tới Phạm Tu Văn nữa.

Người có thể gia nhập thế lực Ám bộ hắc kỵ, ba trăm năm qua đã đủ để huấn luyện miệng lưỡi của bọn hắn luôn ngậm chặt không hé nửa lời.

Kẻ như vậy không thể dùng cái chết để uy hiếp.

Lục Châu không vội vã… nếu thế nhân đều cho rằng hắn chỉ có thể sống được nhiều nhất mười năm… vậy thì hắn sẽ tiếp tục sống sót cho bọn họ xem là được.

Hắn có nhiều thời gian để chứng minh chuyện này.

Bên ngoài đại điện.

Sau khi Đoan Mộc Sinh khai diệp, cả người như biến thành người khác, khí thế hừng hực, nguyên khí mạnh mẽ bá đạo.

Loại đấu pháp ngoài mặt thì trông thô kệch như thế này lại cất giấu tinh tế bên trong.

Mỗi khi hai tên hắc kỵ sắp chạm được vào người hắn thì Đoan Mộc Sinh luôn có thể tránh thoát!

Tình hình chiến đấu của ba người cực kỳ kịch liệt.

Đá xanh lát nền bên ngoài đại điện Ma Thiên Các không còn chỗ nào nguyên vẹn.

Nhưng điều này không quan trọng.

Lục Châu vừa vuốt râu vừa lạnh nhạt quan sát trận chiến.

Hai bên đánh bất phân thắng bại.

Thấy vậy, Lục Châu trầm giọng nói: “Quá chậm.”

Tiếng nhắc nhở kèm theo tia nguyên khí truyền đi thành sóng âm, rơi vào trong tai Đoan Mộc Sinh.

Đoan Mộc Sinh hiểu ý, tốc độ đột nhiên bộc phát!

Bá Vương Thương trong tay đã nhanh đến mức chẳng thể nhìn thấy thực thể, chỉ để lại tàn ảnh khắp nơi.

Hai tên hắc kỵ giật mình, cương khí hai bên vẫn luôn không ngừng va chạm, gần như rất khó có thể gia tăng tốc độ và chiêu thức.

Vậy mà Đoan Mộc Sinh vẫn có thể làm được?

Quái vật!

Lục Châu chỉ vào tình hình chiến đấu trong sân, nói với Phạm Tu Văn: “Lãnh La, ngươi không chỉ đánh giá cao chính mình, còn đánh giá thấp Ma Thiên Các.”

Đoan Mộc Sinh lại chiếm ưu thế.

Hai đại hắc kỵ cảm thấy áp lực đột nhiên gia tăng, hàng trăm hàng ngàn đạo thương ảnh không ngừng đâm về phía bọn hắn.

Không quan tâm ngươi có cương khí hay không, càng không sợ pháp thân hộ thể của ngươi.

Bá Vương Thương một khi dùng đến cực hạn sẽ có năng lực phá huỷ pháp thân.

Ầm ầm ầm…

Hai đại hắc kỵ dùng pháp thân chống đỡ không nổi, dần dần lui lại.

“Chuyện này sao có thể?!”

Một Nguyên Thần cảnh chưa khai diệp lại có thể lấy cứng chọi cứng với một Nguyên Thần cảnh nhị diệp và một Nguyên Thần cảnh tam diệp!

Nhưng Đoan Mộc Sinh làm được.

Ngay lúc Đoan Mộc Sinh đang đánh đến quên trời quên đất.

Lục Châu liếc mắt, truyền âm nói: “Bây giờ không dùng chiêu thức mạnh nhất thì còn chờ đến khi nào?”

Bất kỳ một chiêu thức mạnh nhất nào cũng được gọi là đại thần thông thuật.

Loại chiêu thức này vô cùng hao phí nguyên khí, cho nên đã định sẵn không thể sử dụng nhiều lần.

Nhưng Đoan Mộc Sinh trông giống như cỗ máy dùng mãi không hết nguyên khí, từ đầu đến cuối đều chưa từng tỏ ra mệt mỏi.

Sư phụ chỉ điểm khiến niềm tin của hắn gia tăng gấp bội!

Bá Vương Thương huy động.

Thương và kiếm trăm sông đổ về một biển, trong não hải hiện ra tràng cảnh Lục Châu làm mẫu chiêu thức mạnh nhất kia…

“Thiên Quyến Hữu Khuyết!”

Thương ảnh như từng đốm sáng chi chít xuất hiện trên bầu trời, nhiều đến không sao đếm xuể.

Rơi thẳng về phía hai tên hắc kỵ.

“Lui!”

Hai tên hắc kỵ cấp tốc rút lui.

Đáng tiếc không còn kịp nữa.

ầm ầm ầm…

hộ thể cương khí của hai đại hắc kỵ đã bị Bá Vương Thương đâm xuyên, đồng thời thương ảnh vẫn tiếp tục đâm về phía trước đâm thêm hai lần!

hai người bay ra ngoài!

Phịch phịch!

Rơi xuống nền đá xanh đã bị tổn hại bên dưới, máu tươi trên bờ vai tràn ra, hai người che vết thương lại, sắc mặt hoảng sợ nhìn Đoan Mộc Sinh.

Bọn hắn đã thua, thua hoàn toàn!

Không có âm mưu quỷ kế, không có lợi dụng lúc người gặp khó khăn, hắn quang minh chính đại lấy một địch hai!

Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh, vuốt râu gật gật đầu.

Đoan Mộc Sinh giành được chiến thắng, lòng tin phóng đại, tâm tình cực kỳ hưng phấn!

Hắn quỳ một gối xuống ôm quyền nói: “Đồ nhi đa tạ sư phụ chỉ điểm! May mắn không làm nhục mệnh, đánh bại hai người này!”

Đoan Mộc Sinh tay vẫn nắm chặt Bá Vương Thương chỉ về phía Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng ở đằng xa, sợ bọn họ chạy trốn.

Trong mắt Phạm Tu Văn ngập tràn cảm giác không thể tin nổi.

“Còn lại một tên…” Lục Châu lạnh nhạt nói.

Phạm Tu Văn nuốt một ngụm nước bọt, ngạo khí trước đó bị đả kích liên tiếp đã hao mòn gần như chẳng còn gì.

“Thuộc hạ vô năng!”

“Thuộc hạ vô năng!”

Trên mặt Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng tràn đầy xấu hổ!

Tiểu Diên Nhi nói với hai người: “Cái gì mà vô năng với không vô năng… Các ngươi thua trong tay sư phụ ta, sau này đi ra ngoài còn có thể khoác lác đó nha!”

Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu không hiểu, ủa không phải là thua trong tay ta sao?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch