Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 147: Thánh Vương trắng tay, lĩnh vực hoàn toàn biến mất!

Chương 147: Thánh Vương trắng tay, lĩnh vực hoàn toàn biến mất!

Cốc Viêm vực là một vực nhỏ khá kỳ lạ.

Nó thuộc về Đệ Thập vực, sát biên giới với Đệ Cửu vực, nhưng lại có một khu vực nhỏ nằm trong Đệ Bát vực.

Lúc trước Nhất Nguyên, Nhị Nguyên và Tam Nguyên không ít lần cấu xé nhau vì chuyện này, ai cũng muốn chiếm lấy Cốc Viêm vực.

Là tâm điểm của ba vực, nên có thể làm được rất nhiều việc ở nơi này.

Nhưng cuối cùng Cửu Nguyên đã chia cho Nhất Nguyên.

Trên Thanh Phong môn của Cốc Viêm vực, Thượng Cung Cẩn đang bảo vệ linh thảo ở linh điền ngoài cổng.

Nếu nói về tướng mạo thì nàng kém hơn Kinh Như Tuyết một chút. Nhưng đôi mắt phượng của nàng lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Gương mặt lạnh lùng xinh đẹp tỏa ra thứ khí chất cao quý bẩm sinh, khiến người ta nhìn vào cứ có cảm giác nàng ở vị thế cao cao tại thượng.

"Thượng Cung Cẩn, sắp tới giờ Thân rồi. Nếu hôm nay còn không trông coi xong mảnh linh điền này, thì đêm nay ngươi phải bị phạt." Một lão già ngồi trước cửa căn nhà nhỏ bên cạnh linh điền lạnh giọng nói.

Thượng Cung Cẩn không trả lời, tiếp tục dùng chân khí bảo vệ linh thảo, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống mặt.

Lão già nhìn Thượng Cung Cẩn, lắc đầu bật cười một tiếng: "Thiên phú bậc năm theo lý mà nói cũng coi như không tệ, dù sao cũng là trung tam đẳng. Nhưng thái độ của con nhóc nhà ngươi không ổn, lạnh lùng như thế để cho ai xem? Thảo nào người trong tông môn đều không thích ngươi, phạt ngươi tới đây trông coi linh điền giúp ta."

Thượng Cung Cẩn vẫn không đáp lời, có điều trong đôi mắt phượng hơi ánh lên vẻ tức giận.

Nàng chỉ là một trong hàng ngàn hàng vạn người tu luyện ở Cốc Viêm vực mà thôi, tư chất trung bình. Nàng gia nhập Thanh Phong tông, tu luyện vất vả ba năm cũng mới chỉ đạt đến tu vi Tụ Khí cảnh tầng một, vẫn nằm trong ngoại môn.

Tính tình lầm lì lạnh lùng đã khiến nàng không chiếm được nhiều tài nguyên cho lắm, thậm chí còn bị những đồng môn khác bắt nạt, chế giễu.

Mọi người đều là đệ tử ngoại môn, ngươi giả bộ thanh cao không giống người khác làm gì?

Lần này trong lúc lịch luyện ở bên ngoài, Thượng Cung Cẩn bị đồng môn hãm hại, làm bị thương một con thú cưỡi của trưởng lão ngoại môn, cho nên bị phạt ra đây trông coi linh điền.

Tu Thần trực tiếp xuất hiện trước mặt Thượng Cung Cẩn.

Thượng Cung Cẩn cả kinh, nhìn Tu Thần với vẻ cảnh giác.

Lão già ngồi trước căn nhà nhỏ cũng đứng bật dầy, nhíu mày quát: "Ngươi là ai? Linh điền của Thanh Phong tông không phải là nơi ngươi có thể tùy ý xông vào!"

Tu Thần mặc kệ lão, chỉ hờ hững nói với Thượng Cung Cẩn: "Ngươi muốn cả đời cứ sống thế này ở đây sao?"

Thượng Cung Cẩn hơi sửng sốt, nhìn Tu Thần bằng ánh mắt nghi ngờ. Rõ ràng không thấy đối phương có bất cứ tu vi gì, nhưng không hiểu sao nàng lại sinh ra lòng kính trọng với hắn. Phải biết rằng, ngay cả với tông chủ Thanh Phong tông, nàng cũng chưa bao giờ có cảm giác tôn kính này. Thượng Cung Cẩn quả thực hơi khó hiểu.

"Ta muốn trở nên mạnh hơn!" Thượng Cung Cẩn trả lời bằng vẻ kiên định.

Tu Thần hỏi: "Ngươi tên gì?"

"Thượng Cung Cẩn." Nàng lập tức trả lời.

Lão già bên cạnh lúc này đã giận tím mặt. Hai kẻ kia hoàn toàn coi lão là không khí!

"Đồ hỗn láo! Muốn chết phỏng?" Lão già khởi động chân khí toàn thân, cả người hóa thành ảo ảnh, nhanh chóng lướt đi.

Thượng Cung Cẩn đứng bên cạnh hoảng sợ, vội vàng che chắn trước mặt Tu Thần.

Nhưng sau đó một chuyện đã khiến nàng phải kinh hãi.

Lúc lão già kia còn cách nàng khoảng chừng mười thước, đột nhiên cả người lão hóa thành tro bụi, tan đi theo gió.

Con ngươi Thượng Cung Cẩn co rút lại, nàng quay đầu nhìn về phía Tu Thần.

"Ngươi... ngươi che giấu tu vi? Chẳng phải ở Cửu Thiên Thập Vực không thể che giấu được tu vi sao? Ngươi không sợ bị trừng phạt à?" Thượng Cung Cẩn hỏi với vẻ lo lắng.

Tu Thần cười ha hả, nói: "Núi Thiên Tử, sơn mạch Thiên Loan, Quảng Nguyên vực, Đệ Cửu đại vực. Nếu ngươi tìm được, bản tôn sẽ thu ngươi làm đồ đệ. Nếu không tìm được thì đó là hữu duyên nhưng vô phận."

Nói xong, bóng dáng Tu Thần lập tức biến mất dạng.

Thượng Cung Cẩn ngây người nhìn vị trí Tu Thần biến mất, sau đó quay đầu lại nhìn về phía nội môn Thanh Phong tông. Đôi mắt mờ mịt của nàng dần trở nên cương quyết.

...

Trong Lưỡng Giới Thần sơn, Cửu Nguyên Thánh Vương nhìn hình chiếu Thiên Nguyên đại lục trong lòng bàn tay mình, sắc mặt nặng nề.

Lúc này toàn bộ Đệ Cửu vực đã biến thành màu đen, hoàn toàn không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Thậm chí phạm vi còn mở rộng đến tận lãnh thổ của Đệ Thập vực.

"Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại muốn từng bước xâm chiếm thế giới của bản vương?" Cửu Nguyên Thánh Vương lẩm bẩm.

Sau đó y vung tay còn lại lên không trung.

Một hình ảnh hiện ra trước mắt y, là hai người Nhất Nguyên và Nhị Nguyên.

Lúc này hai người bọn họ đang ngơ ngác không hiểu gì.

Nhất Nguyên là vì hắn ta mất đi quyền kiểm soát một vực nhỏ, còn Nhị Nguyên hiện giờ đang vô cùng sợ hãi.

Bởi vì hắn đã mất quyền kiểm soát toàn bộ Đệ Cửu vực.

Nói cách khác hôm nay hắn trở thành Thánh Vương trắng tay, không còn bất cứ lĩnh vực nào!

Một khắc trước vẫn chỉ là Quảng Nguyên vực, lúc hắn giáng lâm xuống Đệ Cửu vực thì đã biến thành tình huống hiện giờ.

"Vì sao? Vì sao lại thế này?" Nhị Nguyên Thánh Vương mặt mũi trắng bệch thốt lên hỏi.

Không được cung cấp sinh linh chi lực của Đệ Cửu vực, cảnh giới của hắn chắc chắn sẽ giảm xuống! Đến lúc đó việc hắn trở thành kẻ bị đào thải là không còn nghi ngờ gì nữa.

"Ta vừa mất quyền kiểm soát Cốc Viêm vực của Đệ Thập vực. Ngươi làm sao vậy?" Nhất Nguyên hỏi, sắc mặt lạnh lẽo như băng.

Nhị Nguyên nhìn Nhất Nguyên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã mất đi toàn bộ Đệ Cửu vực! Hiện giờ pháp tắc không gian của Đệ Cửu vực không còn nằm trong tay ta nữa. Thằng ranh kia rốt cuộc có lai lịch gì?"

Nghe thấy Nhị Nguyên nói vậy, Nhất Nguyên chợt giật thót tim, nhìn Nhị Nguyên Thánh Vương với vẻ mặt hãi hùng.

Việc này hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của hắn ta.

Pháp tắc chi lực không gian trong Thập Vực là do Cửu Nguyên Thánh Vương ban tặng cho họ, có quyền kiểm soát tuyệt đối.

Lúc này Quảng Nguyên vực của Nhị Nguyên bỗng nhiên biến mất đã đành, nhưng sao toàn bộ Đệ Cửu vực cũng đi tong theo?

Một cảm giác vô cùng bất an lấp đầy ngực Nhất Nguyên.

Dựa theo tốc độ này, chẳng phải Đệ Thập vực của mình cũng sắp gặp họa đến nơi rồi ư?

Chẳng lẽ Cửu Nguyên thu hồi pháp tắc chi lực, trực tiếp đưa cho tân vương?

"Hắn đến đài đăng vương rồi à?" Nhất Nguyên hỏi.

Toàn thân Nhị Nguyên bốc lên sát khí ngùn ngụt, hắn ta nói với vẻ mặt âm trầm dữ tợn: "Bất kể có phải đã thực sự lên đài đăng vương hay không, tên này nhất định phải giết!"

Hơn nữa còn phải giết ngay lập tức!

Nếu không thì hắn quá nguy hiểm.

Nhưng ánh mắt Nhất Nguyên chợt lóe lên, trong lòng hắn có ý tưởng khác.

Nếu chuyện đã thế này, thì diệt trừ Nhị Nguyên cũng không thành vấn đề.

Chỉ có Cửu Nguyên Thánh Vương mới có thể thu hồi, tước đoạt quyền kiểm soát lĩnh vực với tốc độ nhanh như vậy. Nói cách khác, mọi chuyện thực ra đều do Cửu Nguyên Thánh Vương sắp xếp?

Không phải không có khả năng này.

Cửu Nguyên Thánh Vương đã ngầm cho phép tân vương ra đời, để hắn lên đài đăng vương, trực tiếp ban Đệ Cửu vực cho hắn.

Nhưng một điều mà Nhất Nguyên không nghĩ ra được là vì sao Cốc Viêm vực của mình cũng bị mất?

Chẳng lẽ Cửu Nguyên Thánh Vương muốn cắt một phần lĩnh vực của mình cho vị tân vương hay sao?

Không đúng, việc này hoàn toàn không hợp quy củ, cũng trái với lẽ thường!

Cửu Nguyên Thánh Vương chưa bao giờ làm việc nào thiên vị như thế.

"Đối phương nắm giữ Đệ Cửu vực, vậy thì giờ phút này chúng ta đã bị phát hiện rồi." Nhất Nguyên trầm giọng nói.

"Phát hiện thì sao chứ? Trước khi lệnh đăng vương được truyền xuống, chúng ta vẫn còn cơ hội!" Nhị Nguyên dữ tợn nói.

Nhất Nguyên nheo mắt lại như có điều suy nghĩ.

"Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Đừng quên, chúng ta đang ngồi trên cùng một con thuyền. Việc hợp tác U Minh, ta và ngươi đều có tham dự. Nếu ta xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không sống được nữa đâu." Nhị Nguyên Thánh Vương liếc nhìn Nhất Nguyên, buông lời đe dọa.

Nhất Nguyên chợt run lên, sau đó hắn hít sâu một hơi, nói: "Đi! Lập tức đi giết tên kia! Tuyệt đối không để hắn quấy nhiễu thêm nữa!"

Chớp mắt thân thể hai người lóe lên rồi biến mất.

Nhưng một giây kế tiếp bọn họ lại xuất hiện ở nơi cách đó mười mét.

Nhất Nguyên: "???"

Nhị Nguyên: "???"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch