Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 153: Đấu chính diện không được thì xài tuyệt chiêu thôi!

Chương 153: Đấu chính diện không được thì xài tuyệt chiêu thôi!

Nghe thấy trò chơi Arcade phiên bản Thánh Vương, ánh mắt của Tiger sáng bừng lên.

Mà thật sự không biết phải miêu tả như thế nào tâm trạng của Nhất Nguyên và Nhị Nguyên lúc này, dùng khiếp sợ cái từ này đều không cách nào biểu đạt.

Bọn họ thế nhưng không thể cử động!

Cường giả Thánh Vương một bước mười mét thì thôi đi, bây giờ ngươi còn nói với ta là ta bị phạt đứng nghiêm? Thân thể lập tức đứng thẳng tại chỗ.

Chẳng lẽ toàn bộ Đệ Cửu vực ngươi nói cái gì thì là cái đó sao?

Nếu như đối mặt với Cửu Nguyên Thánh Vương, bọn họ sẽ cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé và ti tiện, nhưng bây giờ khi đối mặt với Tu Thần, bọn họ chỉ có một cảm nhận, đó chính là không hiểu, không hiểu đến nỗi khiến cho linh hồn cảm thấy khiếp sợ không thôi.

Sống mấy vạn năm, thế giới quan của bản thân không ngừng sụp đổ.

Cho dù thật sự đánh một trận với Cửu Nguyên, tất nhiên bọn họ biết bản thân chắc chắn sẽ thất bại thảm hại, nhưng mà ít nhất cũng đánh được một trận ra trò.

Bây giờ là như thế nào?

Chỉ có năng lực phạt đứng sao?

Thế giới của Thánh Vương rõ ràng không phải thế này.

"Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi đã làm gì chúng ta?" Sắc mặt của Nhị Nguyên vô cùng dữ tợn, y nhìn về phía Tu Thần, phẫn nộ gào thét chất vấn.

Trời đất bao la, Cửu Thiên Thập Vực, trước kia không oán hôm nay không thù, vì sao ngươi hết lần này đến lần khác tới đây tìm ta?

"Lải nhải làm gì, tới đây, chuẩn bị đi."

Tu Thần cũng không muốn nhiều lời với đối phương, thế là miệng của Nhị Nguyên ngay lập tức bị che lại - là che lại hoàn toàn, bóng loáng vô cùng, giống như trời sinh đã không có miệng vậy.

Tiger hiện tại đang vô cùng vui sướng, bàn tay đang nắm chiếc điều khiển từ xa cũng có chút run rẩy.

Dùng thực lực chân chính để chống lại Thánh Vương là chuyện không thể nào, thậm chí dựa vào tu vi hiện giờ của nó, đến việc quỳ liếm xách giày cho Thánh Vương cũng không xứng.

Nhưng bây giờ thời thế đã khác, nó rất tự tin khi chơi trò Arcade này! Ngoại trừ bị Tu Thần “hành hạ” ra, những người khác một người có thể đánh cũng không có!

Lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên hiện ra năm chữ — Ván đầu tiên bắt đầu!

Trong lúc năm chữ này biến mất, Tiger đã đến, điên cuồng nhưng vẫn có tiết tấu ấn vào chiếc điều khiển từ xa.

Chỉ thấy đôi mắt của Megatron đột nhiên đỏ rực lên, sau đó chạy rất nhanh nhảy qua lôi đài.

Lúc này Nhị Nguyên đã có thể động đậy, sắc mặt của y âm u như nước, muốn xông tới giết chết Tu Thần.

Ai thèm để ý mấy trò hề lôi đài nhàm chán này chứ? Giết được Tu Thần, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc, mấy thứ còn lại chẳng qua chỉ là rác rưởi mà thôi.

Chẳng qua rất nhanh y đã phát hiện ra một việc càng khiến y trở nên sợ hãi.

Bây giờ ngay cả việc nháy mắt đi mười mét cũng không thể làm được!

Hơn nữa bất kể thuật pháp thần thông gì cũng không thể sử dụng.

Không gian cấm pháp?

Trong đầu Nhị Nguyên ngay lập tức nghĩ tới điều này.

Sau đó bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng gió lớn đánh tới, Nhị Nguyên vừa mới xoay người định dùng một chưởng đập nát đối phương. Chẳng qua Megatron đã đi tới trước mặt y, sau đó dùng một chiêu Thượng Câu quyền.

"Ầm!"

Cằm của Nhị Nguyên bị bắn trúng, thân thể bay lên trời, một ngụm máu phun ra ngoài, sau đó nặng nề ngã ngồi trên mặt đất.

Tiếp theo, thanh máu trên đỉnh đầu Nhị Nguyên nháy mắt giảm xuống một phần năm.

Nhất Nguyên bên cạnh còn đang đứng ở tư thế nghiêm nhìn thấy cảnh này không khỏi hồn vía lên mây.

Điên rồi điên rồi tất cả đều điên rồi!

Mình là đang nằm mơ sao?

Nhị Nguyên hiện tại đừng nói là tu vi Thánh Vương, sợ ngay đến cả tu vi Tụ Khí cảnh cũng không có.

Hôm nay rõ ràng là muốn để bọn họ chơi trò chơi võ thuật!

Giống như mấy tên mãng phu người phàm, dùng quả đấm để nói chuyện?

Đường đường là Nhị Nguyên Thánh Vương, một trong những vị chúa tể của Thiên Nguyên đại lục, hiện giờ lại bi thảm đến mức này?

Sau đó Nhất Nguyên lập tức nghĩ tới bản thân cũng chuẩn bị rơi vào cảnh bị sỉ nhục giống như Nhị Nguyên, đầu óc của hắn lập tức trống rỗng, sâu trong nội tâm tràn đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Hắn hối hận, hối hận vì sao lại đi theo Nhị Nguyên xông tới đây một cách lỗ mãng như vậy!

Bây giờ đã bị giam cầm hoàn toàn, muốn liên lạc với Cửu Thiên cũng không được.

"Ầm!"

Tiger cũng sẽ không giảng đạo lý với ngươi, nó khống chế Megatron điên cuồng công kích Nhị Nguyên.

"Vô liêm sỉ! Quá vô liêm sỉ!"

Nhị Nguyên ngửa cổ lên trời rống giận gào thét không ngừng, lúc Megatron đá vào một bên mặt, một tay của y bèn nắm lấy chân của đối phương, sau đó hung ác đập mạnh vào lôi đài.

Tiếp đó Nhị Nguyên trực tiếp khóa lại người Megatron, nắm đấm rơi xuống như mưa, vừa đánh vừa gầm gừ rít gào, giống như muốn thông qua mấy đấm này để xả toàn bộ sự phẫn nộ và xấu hổ trong nội tâm của mình ra.

Tuy rằng đã hạn chế thành một cuộc chiến võ thuật, hơn nữa lực lượng hai bên cũng ngang nhau, chẳng qua kinh nghiệm của Thánh Vương vẫn còn đó, một khi Nhị Nguyên tiếp nhận thiết lập này thì rất nhanh sẽ nghịch chuyển lại cục diện. Y bắt lấy Megatron do Tiger khống chế, sau đó không ngừng đấm đá, thanh máu nháy mắt giảm xuống một cách điên cuồng.

Sắc mặt của Tiger có chút ngưng trọng, khống chế Megatron thoát ra khỏi sự khống chế của Nhị Nguyên, sau đó nó lại có chút bó tay bó chân không dám chủ động tấn công.

Tu Thần cười nói: "Dùng tuyệt chiêu đi. Đánh chính diện chắc ngươi không đánh lại rồi, vậy thì dùng tuyệt chiêu thôi."

Ánh mắt của Tiger sáng lên.

Đúng vậy!

Tại sao phải chơi võ thuật với y làm gì?

Dùng tuyệt chiêu không thơm hơn sao?

Nhất Nguyên và Nhị Nguyên nghe thấy lời nói của Tu Thần, trong lòng không khỏi run lên một cái.

Ngươi lại muốn chơi cái gì vậy?

Cái gì gọi là tuyệt chiêu?

Rất nhanh, Nhị Nguyên sẽ biết cái gì gọi là tuyệt chiêu.

Chỉ thấy Megatron bỗng nhiên giang hai tay ra, sau đó hai tay đặt ở hai bên eo, hai lòng bàn tay hướng vào nhau.

"Nửa vòng tròn bên trái, nửa vòng tròn bên phải rồi ấn tay! Đến đây! Ăn tuyệt chiêu của ta đi!"

Tiger phấn khởi kêu lên.

Giữa hai tay của Megatron bỗng nhiên xuất hiện một cái quả cầu có ánh sáng màu trắng, một lượng lớn năng lượng khủng bố đang ngưng tụ lại rất nhanh. Năng lượng phía bên trong quả cầu bên không ngừng lóe lên tia lửa điện, sau đó không gian chung quanh nó bắt đầu sụp đổ, vô số linh khí và bụi bậm bị hút vào bên trong khe hở sụp đổ màu đen một cách điên cuồng.

Nhị Nguyên nhìn đến tình huống trước mặt, lông tơ đã dựng hết lên rồi. Y nghiêng đầu, sắc mặt dữ tợn nhìn về phía Tu Thần, quát lớn: "Ngươi gian lận! Rõ ràng nói sẽ thi đấu võ thuật! Ngươi lại để cho hắn sử dụng thuật pháp thần thông!"

Nếu ánh mắt có thể giết người, vậy Tu Thần chắc chắn đã bị Nhị Nguyên cắt thành vô số miếng thịt vụn.

Tu Thần nhún vai cười một tiếng nói: "Ngươi cũng có thể dùng tuyệt chiêu mà."

Làm sao dùng được? Nguyên lý là cái gì? Bây giờ đến một chút linh khí chân nguyên cũng không cảm thụ được.

Ta dùng cái chân ngươi ấy!

Nhị Nguyên quả thực đã tức đến nổ phổi, toàn bộ gương mặt trở nên vặn vẹo đỏ bừng cả lên, cổ cũng nổi gân xanh.

"Đến đây!" Tiger hưng phấn hô.

Nhị Nguyên chợt nghiêng đầu, sau đó đồng tử đột nhiên co rút lại.

Toàn bộ lôi đài cũng chỉ có một vạn mét vuông, bây giờ ngươi lại tạo ra một quả cầu năng lượng có đường kính một trăm mét, đến trốn cũng không có chỗ trốn, sao ngươi không tự chơi một mình đi?

Muốn ta chết cứ việc nói thẳng!

Tiger cũng mặc kệ Nhị Nguyên đang gào thét rít gào gì trong lòng, trực tiếp đánh tới trước mặt y.

Quả cầu năng lượng rất nhanh đã đánh tới, khí tức tuyệt vọng mang theo sự sụp đổ của trời đất nhào tới trước mặt.

Nhị Nguyên bị dọa sợ đến nỗi hồn vía lên mây, y nghiêng đầu chạy, muốn trực tiếp nhảy ra khỏi lôi đài.

Nhưng ranh giới của lôi đài đã bị một tầng vật chất trong suốt không thấy được ngăn cách.

"Ta nhận thua! Ta nhận thua mà! Thả ta ra ngoài thả ta ra ngoài! Ta thua! Ta thua!" Nhị Nguyên điên cuồng đánh vào tầng vật chất trong suốt kia, đôi mắt đỏ rực cùng với khuôn mặt vặn vẹo không ngừng gào thét với Tu Thần.

Tu Thần hoàn toàn không hề bị lay động, cứ đứng ở đấy lẳng lặng nhìn.

Sau đó, quả cầu năng lượng cầu đánh tới đằng sau lưng Nhị Nguyên.

Nhị Nguyên hoảng sợ xoay người. Trong nháy mắt cả lôi đài đã bị ánh sáng màu trắng bao phủ, không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì ở bên trong.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch