Chương 176. Tốt xấu gì cũng là Thánh Tôn cảnh, đầu óc đâu rồi?
Tu Thần không dẫn bọn họ về lại miếu Thiên Thần, mà chỉ tạm thời tạo nên một miếu Thiên Thần giống y như đúc, ở bên trong đó không có đám đồ đệ cũng như sủng vật tiểu yêu.
Hiệu ứng bom tấn đặc biệt đương nhiên phải dựng sân khấu lên, hơn nữa còn phải phá hủy hoàn toàn, miếu Thiên Thần là trụ sở của hắn, bị hủy sẽ không may mắn.
Tu Thần đặt Dạ Lãng Thiên xuống Thiên Trì Viên Bàn.
"Tiểu sư đệ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Chu Thiên Thành nhìn Dạ Lãng Thiên ngã xuống đất ngửa mặt lên trời, nhỏ giọng hỏi.
Cơ thể bị gông xiềng đâm xuyên trông thật sự quá bắt mắt đáng sợ mà.
Tu Thần khẽ cười nói: "Không sao đâu, đến địa bàn của ta sẽ không có vấn đề gì."
Dứt lời, Tu Thần cầm một cái gông xiềng, đột nhiên thân thể hắn khẽ căng ra, không xung quanh hỗn loạn va đập liên tục.
Gông xiềng kia dứt khoát nổ tung, sau đó toàn bộ những gông xiềng khác bể nát cùng một lúc, hóa thành bụi đen.
Vẻ mặt mọi người mừng rỡ, thế nhưng rất nhanh đã trở nên vô cùng lo lắng.
Dạ Lãng Thiên gần giống như tổ ong vò vẽ rồi!
Tu Thần ngồi xuống đưa tay đặt lên trên người Dạ Lãng Thiên, ánh sáng xanh lóe lên, nháy mắt toàn bộ miệng vết thương đã khỏi hẳn.
"Khụ khụ!"
Đột nhiên Dạ Lãng Thiên ho khan vài tiếng, sau đó mở mắt đầy vẻ suy yếu.
"Đây... Đây là... Đây là đâu?" Dạ Lãng Thiên bất lực hỏi.
"Lão Thập, ngươi có sao không?"
Những người khác đều nhào qua với vẻ mặt vui mừng.
Tu Thần thì lại đi đến ngồi xuống ghế, nhìn tên nhóc này diễn trò.
Thế nhưng không thể không thừa nhận, người này thật quá độc ác!
Vừa rồi Dạ Lãng Thiên bị thương thật sự rất nặng, vì diễn trò mà tự mình hại mình đến mức khiến cho người khác căm phẫn mà!
Thế nhưng chắc hắn ta có năng lực hoặc đan dược nào đó có thể khôi phục lại một cách nhanh chóng, nếu không ngộ nhỡ bị Tu Thần phát hiện ra, không phải tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
Dạ Lãng Thiên thật sự có đan dược khôi phục rất nhanh, chỉ là tổn thương đến thân thể mà thôi, thần nguyên không bị gì thì không thành vấn đề.
Hắn ta làm như vậy vì còn có một mục đích, chính là Tu Thần lại có thể hồi sinh người khác, như vậy hắn có thể chữa khỏi trong nháy mắt hay không?
Bây giờ Dạ Lãng Thiên đã có được đáp án.
Hơn nữa Tu Thần lại chữa khỏi cho hắn ta, điều này nói lên Tu Thần hoàn toàn không sinh lòng hoài nghi với Dạ Lãng Thiên.
"Sư tỷ? Sư huynh! Các người... Các người đều không có chuyện gì ư?" Giọng nói đầy kinh hãi của Dạ Lãng Thiên truyền vào tai Tu Thần.
Cảnh tượng tiếp theo không cần miêu tả nhiều rồi, chính là đồng môn sư huynh sư tỷ đoàn tụ, sau đó xúc động nước mắt tràn mi.
Tu Thần thì lại chẳng muốn quan tấm đến, trong lòng đang dựng nên nội dụng vở kịch tiếp theo.
Bấy giờ trên núi Thiên Tử thật sự, Tiger đang trừng mắt nhìn sinh mệnh thể không biết tên đang không ngừng ngưng tụ trên khoảng đất trống ở phía trước.
Những thứ đó tương tự với mạch máu con người đan xen ngang dọc, sau đó bộ xương và cơ bắp bắt đầu xuất hiện.
Tổng cộng có năm thân hình.
"Đây là thứ gì thế?" Phương Nhuế Nhuế và Thượng Cung Cẩn đã đi đến, vây quanh bốn thứ đang thành hình một cách nhanh chóng, tò mò hỏi.
"Ta không biết nữa, bất thình lình đã xuất hiện ở đây, chắc là sinh mệnh do đại nhân tạo ra rồi?" Tiger nói.
"Thoạt nhìn hình như là người thì phải? Tại sao thầy lại muốn tạo ra con người chứ?" Phương Nhuế Nhuế hỏi.
Những người khác đều lắc đầu.
Làm sao mà bọn họ có thể đoán được suy nghĩ của Tu Thần chứ.
Chỉ sau một chốc, toàn bộ năm thân hình đã được đắp nạn xong.
Tất cả đều là quái vật, không con nào giống con người cả.
"Xấu quá đi!" Phương Nhuế Nhuế nhìn năm con quái vật trước mặt, chợt hô lên.
Tiger cũng có vẻ mặt ghét bỏ, nó cảm thấy bộ dạng bản thân đủ xấu rồi, nhưng nhìn năm con quái trước mắt này, trong phút chốc Tiger thấy nó thật là cool.
Đặc biệt là tên có dáng vẻ giống màu tím khoai lang kia, tuy tướng mạo thần thái rất khôi ngô khí phách, thế nhưng xấu quá, từng cái nếp nhăn trên khuôn mặt khiến cho người ta có cảm giác khó chịu, muốn dùng cái xẻng mài phẳng nó.
Năm con quái vật nhìn xunh quanh một chốc, không nói bất kỳ lời gì đã dứt khoát biến mất ngay tại chỗ.
Cả bọn Tiger chục mắt nhìn nhau, dấu chấm hỏi thật to trong đầu, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này ở bên kia Dạ Lãng Thiên được Chu Thiên Thành dìu lên đi đến trước mặt Tu Thần.
"Cảm ơn ngươi đã cứu ta, tiểu sư đệ." Dạ Lãng Thiên cảm kích nói.
Ánh mắt kia thật sự tràn ngập sự cảm tạ và kích động, thậm chó còn có một chút vẻ tự hào.
Hắn ta đang tự hào bản thân có một tiểu sư đệ lợi hại như vậy sao?
Tu Thần tỏ vẻ rằng kỹ năng diễn xuất của Dạ Lãng Thiên rất phù hợp! Thái quá sẽ không tốt.
"Đều là đồng môn, không cần phải nói cảm ơn." Tu Thần cười nói.
"Từ sau khi xảy ra chuyện bất ngờ chúng ta cũng không biết hắn ở đâu, hẳn là an toàn, nay chúng ta còn phải tìm ra lão Thất và lão Bát, sau đó lại đi tìm sư phụ, chúng ta sẽ sum vầy rồi." Cẩm Văn Thiên Thiên khẽ nói.
"Thật sao? Sư phụ không chết sao?" Dạ Lãng Thiên kích động hỏi.
Chu Thiên Thành khẽ cười, lại kể tất cả mọi việc của Tu Thần và Thích Ách.
Nhìn biểu cảm phong phú kia của Dạ Lãng Thiên, Tu Thần thầm thở dài.
Hắn ta không đi đóng phim diễn kịch thật quá đáng tiếc mà, ánh mắt này, hình thái còn có biểu cảm thân thể đều diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Dạ Lãng Thiên nhìn mọi người, sau đó lại nhìn về phía Tu Thần hỏi: "Tiểu sư đệ, bây giờ ngươi là tu vi gì vậy? Đã đến cấp Thánh Vương rồi ư?"
Bắt đầu thăm dò rồi sao?
Tu Thần thầm cười lạnh một tiếng, thế nhưng vẻ mặt vẫn treo nụ cười rất hòa ái dễ gần đáp lời: "Đúng vậy, đã đến Thánh Vương từ lâu rồi."
"Ta đoán chừng bây giờ tiểu sư đệ đã có thể đánh ngang tay với Cửu Nguyên Thánh Vương rồi, hôm qua đại kiếp nạn Thiên Nguyên đã đến, bên ngoài Thánh Vương đều tham gia chiến đấu cả, thế nhưng các Thánh Vương vừa mới nhìn thấy tiểu sư đệ đã lập tức ngưng hẳn, cũng không dám ra tay, đều rất tôn kính tiểu sư đệ đó." Cẩm Văn Thiên Thiên nói với giọng điệu đầy tự hào.
Vẻ mặt Dạ Lãng Thiên hoảng hốt, vô cùng kích động nói: "Thật ư? Vậy không phải có thể quyết đấu với Cửu Nguyên Thánh Vương rồi sao? Vậy tiếp theo tiểu sư đệ có thể trở thành chúa tể đại lục Thiên Nguyên rồi! Sư phụ người biết chắc rất vui và kiêu ngạo lắm!"
Mọi người bên cạnh nghe vậy đều lộ vẻ buồn rầu thở dài.
Dạ Lãng Thiên thấy phản ứng của cả đám, chợt có chút kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Cửu Nguyên Thánh Vương đối với tiểu sư đệ mà nói thì hoàn toàn chẳng là cái thá gì cả, kẻ địch lớn nhất là Thanos kìa, Cửu Nguyên Thánh Vương cũng chỉ bằng Ebony Maw, một trong những thuộc hạ dưới trướng của Thanos mà thôi." Chu Thiên Thành thở dài một hơi, từ tốn nói.
Dạ Lãng Thiên nghe xong dứt khoát dại ra. Lần này hắn ta không phải diễn nữa rồi, thật sự ngơ ra luôn.
Từ khi nào mà chủ nhân của ta và chủ tử trở thành thuộc hạ của Thanos kia rồi? Từ lúc nào lại có tên là Ebony Maw vậy?
Thấy mọi người nói vô cùng nghiêm túc với vẻ trịnh trọng như vậy, nếu ông đây là Cửu Nguyên không phải cùng hội thì suýt chút nữa đã tin rồi!
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao ta nghe mà chẳng hiểu gì cả?" Dạ Lãng Thiên mù mịt hỏi.
"Thanos là bá chủ vạn giới, hắn đang thu thập sáu viên đá vô cực, tập hợp đủ đá vô cực thì hắn chỉ cần búng tay một cái là có thể hủy diệt một nửa sinh mệnh ở vạn giới, nay hắn đã có một viên, năm viên còn lại ở trong tay của tiểu sư đệ." Cẩm Văn Thiên Thiên giải thích.
Dạ Lãng Thiên khẽ giật giật cánh môi.
Các ngươi thật sự... Càng ngày càng thái quá mà!
Mọi người đã biết thân phận của ta nên hùa nhau gạt ta đúng không? Hay là các ngươi thật sự tin vào những chuyện ma quỷ mà Tu Thần nói đây?
Tốt xấy gì cũng là Thánh Tôn cảnh, đầu óc đâu chứ?
Dạ Lãng Thiên xém nữa không nhịn được mà chửi ầm lên.