Lúc này, trong quán không có ai, còn bên ngoài thì tất cả mọi người đang quỳ gối, chỉ có thành chủ vẫn đứng đó.
Trong lòng mọi người bây giờ tràn đầy hoang mang, tin tức này vừa được tung ra thành chủ đã tìm được ngay?
Đối phương rốt cuộc là ai mà có thể kinh động đến thành chủ đại nhân như vậy!
Phương Vũ nhìn Tu Thần đang thản nhiên ăn mì thịt bò ở bên trong, ánh mặt lộ ra tia sợ hãi.
Hắn nhận được tin tức mà Ninh vương triều truyền đến, gặp phải kẻ khả nghi nào thì phải lập tức báo cáo, sau đó tự tay bắt giữ đối phương.
Người có thể khiến Ninh vương triều coi trọng như thế há lại là một kẻ mà thành chủ nho nhỏ như hắn có thể đối phó?
Nhưng hắn không còn cách nào khác, đã truyền tin bẩm báo cho Ninh vương triều rồi. Bây giờ hắn cần phải kéo dài thời gian, chờ cường giả của Ninh vương triều đến trước.
Phương Vũ hít vào một hơi thật sâu, sau đó đi đến trước mặt Tu Thần.
“Vị công tử này, không biết ngươi đến từ đâu?” Phương Vũ hỏi.
Tu Thần uống một hớp canh, sau đó lấy một tờ giấy từ hư không, lau lau khóe miệng.
Nhìn thấy hành động này, đồng tử của Phương Vũ hơi co lại.
Không có dao động linh khí, cũng không gian cũng không chuyển động, chuyện có thể lấy một thứ gì đó từ hư không, với tu vi Thần Thông cảnh của hắn hoàn toàn không thể làm được.
Nghĩ đến việc hắn chỉ là một thành chủ nho nhỏ của Ninh vương triều. Mặc dù tu vi cũng được xem là không quá tệ nhưng đối mặt với Tu Thần thì hắn không dám làm càn chút nào.
“Đã thông báo chưa?” Tu Thần ngước lên hỏi.
Phương Vũ ngẩn người một chút, chợt hiểu được ý tứ trong câu hỏi của Tu Thần, cũng không tiếp tục giấu giếm, gật đầu thừa nhận, nói: “Đã thông báo rồi, rất nhanh trong triều sẽ cử người đến.”
“Được.” Tu Thần khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục ăn mì.
Tô mì bò này đã bị hắn tráo đổi, thành thật mà nói thì bây giờ nó đã là tô mì thịt phượng xương rồng rồi. Tô vừa nãy thật sự quá khó ăn, căn bản không há miệng ăn nổi.
Thấy Tu Thần tiếp tục ăn mì, không nói gì nữa, sắc mặt Phương Vũ càng khó cơi hơn.
Không hề sợ hãi người vương triều đến sao? Bản lĩnh lớn cỡ nào?
Sau đó, Phương Vũ cứ thế đứng nhìn Tu Thần ăn mì say sưa ngon lành, mùi thơm lan tỏa khiến hắn không thể kiềm được nuốt nước bọt.
Còn bên ngoài đã có thủ vệ của thành chủ bao vây xung quanh toàn bộ tiệm mì, bên ngoài nữa là bách tính đang quỳ.
“Bảo người của ngươi lui ra cả đi, để người bên ngoài đứng lên hết đi, thấy người ta quỳ như thế, ta ăn không nổi.” Tu Thần thản nhiên nói.
Cơ mặt Phương Vũ giật giật, sau đó phất phất tay.
Thủ vệ phủ thành chủ vội vàng lui đi, sau đó giải tán toàn bộ người ở cả con phố.
Vô số người đều đứng từ xa xa tò mò nhìn Tu Thần, nhao nhao suy đoán rốt cuộc hắn có thân phận gì.
Trước đó còn tưởng là kẻ đại gian đại ác gì, nhưng bây giờ nhìn hoàn toàn không giống vậy. Thành chủ đại nhân người ta còn đứng bên cạnh khúm núm, thở cũng không dám thở kia kìa.
Chẳng lẽ lại là một hoàng tử nào đó?
Bầu không khí yên tĩnh có chút quỷ dị, Phương Vũ không nói thêm câu nào. Lúc này đầu óc hắn đã bay loạn, không ngừng suy đoán thân phận của nam nhân trước mặt này.
Tu Thần không thèm quan tâm đến hắn, nhai kỹ nuốt chậm từ từ ăn mỳ.
Đối với hắn mà nói, những kẻ này chẳng qua chỉ là mấy nhân vật nho nhỏ mà thôi, thậm chí người chút nữa đến đây cũng chẳng phải đại nhân vật gì.
Người mà hắn muốn chờ chính là chủ nhân của Thương Lan Tử giới này cơ.
“Thái tử điện hạ giá lâm!”
Đột nhiên một âm thanh vang vọng toàn thành, tất cả mọi người nghe thấy đều nhao nhao kinh ngạc, vô cùng sợ hãi.
Chính Phương Vũ cũng bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Hắn đã nghĩ có thể sẽ có vị hoàng tử nào đó đích thân đến, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng thái tử đương triều Ninh vương triều tự mình chạy đến!
Người toàn thành đều vội vàng quỳ xuống, Phương Vũ cũng quỳ hai gối xuống về phía cửa thành.
Rất nhanh, vô số luồng khí tức cường đại bao trùm cả tòa thành, sau đó một đội nhân mã xuất hiện trong thành. Người đi đầu là một nam tử trẻ tuổi, người mặc áo gấm màu vàng kim, khuôn mặt cao quý, lạnh lùng.
Người này là đương kim thái tử của Ninh vương triều - Ninh Hiên - tu vi Thượng Tôn cảnh tầng chín, chỉ thiếu một chút đã có thể tiến thẳng vào Thánh Thiên cảnh, có thể nói là một thiên tài siêu cấp.
Lúc này Ninh Hiên mang theo hộ vệ vội vã đi đến, vẻ mặt tất nhiên cũng rất nghiêm trọng.
“Tham kiến thái tử điện hạ!” Phương Vũ vội vàng dập đầu, giọng nói cũng có chút run rẩy.
Thái tử đấy!
Dưới Ninh vương triều chỉ có một người mà thôi!
Khoảng cách từ nơi này đến hoàng cung Thiên Đô thành tròn mười vạn dặm, thế mà chỉ một lát đã đến rồi? Tên kia rốt cuộc là ai? Có thể khiến thái tử điện hạ phải lộ diện?
Vô số nghi vấn hiện lên trong lòng mọi người, cũng khiến họ càng thêm hiếu kì đối với thân phận Tu Thần.
Ninh Hiên căn bản không quan tâm đến Phương Vũ đang quỳ dưới đất mà nhìn thẳng về phía tiệm mì.
Dù trên người Tu Thần không có bất kỳ khí tức nào, y chỉ cần nhìn một cái đã chú ý ngay.
Thật sự quá bất ngờ, tất cả mọi người nhìn thấy y đều quỳ xuống chào đón, chỉ có Tu Thần là vẫn còn thoải mái nhàn nhã ăn mì.
“Thái tử, người này thoạt nhìn không có tu vi.” Một thống lĩnh Thượng Tôn cảnh bên cạnh nhíu mày nói.
Ninh Hiên nheo nheo mắt, sau đó đi thẳng vào trong.
Đi đến trước mặt Tu Thần, Ninh Hiên ngồi xuống, mặt không đổi sắc nhìn hắn.
“Có lẽ ngươi đã biết nếu ngươi không phải người chúng ta tìm, hậu quả sẽ như thế nào nhỉ?” Ninh Hiên nói.
Tu Thần ngắt lời đối phương, khẽ cười một tiếng: “Gọi Ninh Nguyên Vũ đến đây đi.”
Sắc mặt Ninh Hiên trầm xuống, thống lĩnh hộ vệ ở phía sau lập tức ngưng tụ chân nguyên. Nhất thời một cỗ sát ý bốc lên ngùn ngụt, khiến người toàn thành đều đau đớn không chịu được, trong lòng run rẩy.
“Ngươi chưa đủ tư cách để lão tổ tông tự mình xuất hiện đâu, hiện tại ngươi cần trả lời vài câu hỏi của ta đã.” Ninh Hiên trầm giọng nói.
Y phóng khí tức ra bên ngoài, không gian quanh thân bắt đầu xuất hiện khí tức hùng mạnh, dao động không theo quy tắc hướng về phía Tu Thần.
Tu Thần vẫn lạnh nhạt thản nhiên như cũ, hoàn toàn không bị uy áp ảnh hưởng chút nào.
Ninh Hiên và thống lĩnh hộ vệ phía sau y nheo mắt, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc.
Chí ít có thể khẳng định là tu vi của đối phương không hề thấp hơn Ninh Hiên. Nếu không, đối mặt với uy áp sắc bén như thế không thể nào còn bình tĩnh, thản nhiên như cũ như thế được. Từ đầu đến cuối ánh mắt Tu Thần vẫn không để lộ chút thay đổi nào.
Ninh Hiên thu hồi khí thế, trầm giọng nói: “Một canh giờ trước, Ninh vương triều bọn ta nhận được tin tức từ Thượng giới. Hư vô chi cảnh ở Bắc đại lục thuộc Thương Lan Tử giới đã bị phá vỡ, có người xâm nhập vào thế giới này. Bên trên phái chúng ta lập tức tra xét, tìm ra kẻ xâm nhập. Ngươi thừa nhận ngươi chính là kẻ xâm nhập kia không?”
Ninh Hiên không cố ý hạ giọng, toàn bộ người bên ngoài đều nghe thấy.
Sắc mặt Phương Vũ đại biến, quỳ trên mặt đất với thần sắc hoảng sợ nhìn Tu Thần.
Bách tính tầm thường không biết kẻ xâm nhập rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào, nhưng hắn lại hiểu được đại khái.
Nghĩa là người ở thế giới khác đến Thương Lan Tử giới!
Phải dùng cách thức nào mới có thể làm được việc như thế? Lúc này trong lòng hắn đã thấy vô cùng may mắn, may mắn vì vừa nãy mình không động thủ với Tu Thần mà quyết định chờ đợi thái tử điện hạ đến, nếu không hiện giờ xem chừng đã chết không còn mảnh vụn.
“Đúng, ta chính là kẻ xâm nhập, sau đó thì sao? Ngươi muốn bắt ta à?” Tu Thần nhếch miệng, nhìn Ninh Hiên với ánh mắt tràn ngập sự đồng tình và luyến tiếc.
Ninh Hiên là thiên tài tu luyện, nhưng tính tình kiêu ngạo, cao cao tại thượng, xem trời bằng vung của hoàng thất kia lại hại hắn.
“Bây giờ ngươi chỉ có một lựa chọn, lập tức về Thiên Đô thành cùng ta.” Ninh Hiên lạnh giọng nói, lời lẽ lộ vẻ ngang ngược.