Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 59: Chơi trò tâm lý tới mức thuần thục!

Chương 59: Chơi trò tâm lý tới mức thuần thục!

Tu Thần càng là kiêu ngạo không thèm kiêng dè như vậy, thì lại càng khiến cho Thất Vĩ Hắc Hồ và Thông Tí Bạch Viên kiêng dè. Bởi vì chúng cảm thấy cái tên người phàm này nhìn không giống kẻ ngu, trái lại trông hắn còn vô cùng giống kẻ trộm gà (*)!

(*) phương ngữ Bắc Kinh, có nghĩa là keo kiệt, rất tính toán, ích kỷ

Dám nghênh ngang oai phong dụ chúng nó tới giành lấy linh đan tiên thiên trước như vậy, chắc chắn là hắn có chỗ dựa!

Hơn nữa, hiện tại chúng nó còn không rõ vì sao Tam Nhãn Xích Thủy Ngưu Yêu lại sống lại, sống lại như thế nào. Điều này khiến chúng sợ đang có một vị cường giả tuyệt thế đang ẩn giấu tu vi nào đó núp ở xung quanh đây, chờ chúng nó tự lao đầu vào chỗ chết.

Hiện tại, Thất Vĩ Hắc Hồ vừa xác nhận Tu Thần chính xác là một người phàm, cho dù ngươi có lợi hại đến mấy, thì trên người vẫn sẽ tồn tại linh khí chuyển động.

Chúng nó đã luyện đến tu vi cấp bảy, nên cũng có thể cảm giác được rất nhiều thứ. Huống chi bản thân Thất Vĩ Hắc Hồ còn vô cùng mẫn cảm với thuật pháp linh khí.

“Thằng nhãi này kiêu căng gớm nhỉ, e là ngươi không biết chữ “chết” viết như thế nào đâu!” Thông Tí Bạch Viên cũng vô cùng tức giận.

Nó đã sống đến mấy nghìn năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nó bị một tên người phàm khiêu khích.

“Tức lắm đúng không? Thế tới đây đi.” Tu Thần vừa nói vừa vẫy tay với đối phương.

“Ngươi muốn chết!”

Thông Tí Bạch Viên thoạt trông như là thật sự là không thể nhịn được nữa, nó quát lên một tiếng đầy phẫn nộ, sau đó quả đấm của nó bỗng nhiên trở nên khổng lồ, to lên đến trăm mét, yêu nguyên màu trắng tràn ra khắp toàn thân, không gian xung quanh cũng bắt đầu rung rung vặn vẹo, trở nên không rõ ràng.

Khóe miệng của Thất Vĩ Hắc Hồ giương lên, thân thể nó đi lùi về phía sau, còn Tam Nhãn Xích Thủy Ngưu Yêu thì kinh hồn bạt vía vội vàng tránh né.

“Lão phu chỉ dùng một quyền này là có thể lấy luôn mạng chó của ngươi!”

Thông Tí Bạch Viên nổi giận gầm lên một tiếng, rồi tung một quyền về phía Tu Thần.

Không gian nơi một quyền này đập qua đều nổ tung, bị xé rách ra, tạo thành vô số vết nứt sâu màu đen xuất hiện ở xung quanh cánh tay của nó, im hơi lặng tiếng, như thể không gian đã biến mất.

“Á á á á á!”

Kim Cầu ở trong tay Tu Thần cảm thụ được uy lực của quả đấm này, nên nhất thời sợ đến mức kêu gào, nhảy dựng loạn xạ lên.

Ánh mắt của Thất Vĩ Hắc Hồ hiện lên một vẻ thâm độc, lúc đòn tấn công của Thông Tí Bạch Viên còn chưa tới trước mặt Tu Thần, bỗng nhiên tay trái khô héo như vươn lên, từng pháp cầu màu đen xuất hiện trong tay nó, lực lôi điện màu đen như mạng nhện vụt lóe, lao thẳng tới bốn phương tám hướng.

“Không xong!”

Bỗng nhiên sắc mặt của Thông Tí Bạch Viên biến đổi, bởi vì nó cảm nhận được hơi thở của cái chết!

Hơi thở này truyền tới từ phía sau!

Thất Vĩ Hắc Hồ lại đánh lén mình vào lúc này!

Nhưng một quyền mang theo sự phẫn nộ của nó đã đánh ra, không kịp thu thế quay người lại nữa.

“Ma Viên Bá Thể!”

Thông Tí Bạch Viên hét lên một tiếng cực kỳ giận dữ, yêu đan ở mệnh môn trong cơ thể chợt bùng phát ra rất nhiều yêu nguyên, khí thế toàn thân tăng vọt, rồi cả người nó chợt vụt cao lên vài trăm mét, trông giống như một ngọn núi nhỏ.

“Phệ Hồn Nguyên Lôi!”

Cùng lúc đó, giọng nói của Thất Vĩ Hắc Hồ cũng vang lên.

Chỉ thấy bóng dáng của nó hệt như đám yêu ma quỷ quái, vô số cái bóng biến hóa lao tới phía sau Thông Tí Bạch Viên, pháp cầu màu đen ở tay trái của nó kia phình to lên mấy chục mét, xung quanh gió bão đen xì cuồng loạn gào thét, lôi điện màu đen như mạng nhện đánh lan tràn bốn phương tám hướng.

“Hắc Hồ! Ngươi muốn chết!”

Thông Tí Bạch Viên nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng nó vẫn chậm một bước.

Bởi vì pháp cầu màu đen kia đã đánh lên trên lưng của nó rồi.

“A....”

Thông Tí Bạch Viên phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, sóng âm từ tiếng kêu đó lan ra, khiến rừng rậm cây cỏ ở xung quanh vỡ vụn thành tro trong nháy mắt, mặt đất thì bị nứt toác nổ tung.

Nếu hai người đánh nhau lúc bình thường, vì Thất Vĩ Hắc Hồ và Thông Tí Bạch Viên đều là cấp bảy, thực lực của cả hai đều tương xứng, nên không ai có thể biết rõ kết quả xem ai là người thắng cuối cùng.

Nhưng lần này là một đòn toàn lực, trong lúc Thông Tí Bạch Viên đang toàn lực chém giết Tu Thần, Thất Vĩ Hắc Hồ lại đột nhiên gây khó dễ, khiến cho đối phương không kịp đề phòng.

Chúng nó đều là yêu quái mấy ngàn tuổi, sao Thông Tí Bạch Viên lại có thể không biết ý đồ kia của Thất Vĩ Hắc Hồ chứ?

Nó cố ý làm bộ bị Tu Thần chọc giận sau đó tấn công, nhưng thực mục đích của nó là linh đan Tiên Thiên. Nếu để nó lấy được linh đan Tiên Thiên, thì nếu muốn lấy lại thì rất là khó khăn.

Giả sử nó muốn chạy trốn, thì Hắc Hồ đúng là chưa chắc sẽ đuổi kịp.

Thất Vĩ Hắc Hồ kiêng kỵ Tu Thần dùng bẫy, có pháp trận cấm chế ở trong người, và Thông Tí Bạch Viên thì lại nhìn trúng tâm tư kiêng kỵ ấy của Hắc Hồ, cho nên nó mới giả vờ làm một tên lỗ mãng bị chọc tức giận, đoán là Hắc Hồ nhất định sẽ cam tâm tình nguyện nhìn nó ra tay trước.

Nhưng điều làm cho Thông Tí Bạch Viên chắc chắn không thể ngờ chính là, Thất Vĩ Hắc Hồ lại trực tiếp đánh lén mình, và giờ khắc này rốt cuộc nó cũng hiểu rõ con hồ ly này đã sớm nhìn thấu tâm tư của nó từ lâu rồi, thậm chí việc Hắc Hồ tỏ ra kiêng kỵ trước đó cũng là giả vờ!

Nhưng nghĩ thông suốt tất cả thì đã muộn rồi. Bởi vì pháp cầu màu đen đã đập vào lưng Thông Tí Bạch Viên.

Đây là một kích mạnh nhất của Thất Vĩ Hắc Hồ!

Dù trong nháy mắt nó sử dụng thần thông bản mệnh của mình, Ma Viên Bá Thể có phòng ngự cực kỳ mạnh, nhưng đối mặt với thuật Pháp Tu Phệ Hồn, nó vẫn bị thương nặng.

Pháp cầu màu đen bay thẳng nhập vào lưng Thông Tí Bạch Viên, sau đó nổ tung ở bên trong.

Một tiếng nổ vang dữ dội vang lên, bỗng nhiên toàn thân màu trắng của Thông Tí Bạch Viên bị những sợi màu đen lan tràn khắp người. Những sợi màu đen đó bắt đầu lan ra từ lưng, chỉ trong nháy mắt đã lan ra khắp toàn thân, khiến lúc này nó có cảm giác như thể linh hồn của mình đang bị tằm ăn và cắn nuốt không ngừng nghỉ, loại đau đớn này quả thực không thể nói thành lời.

“Có trách thì trách ngươi quá ngu.” Thất Vĩ Hắc Hồ cười gằn một tiếng nói, sau đó nó tung một chưởng đánh Thông Tí Bạch Viên to lớn trăm mét lún xuống đất.

Ở một bên, khi thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của Tam Nhãn Xích Thủy Ngưu Yêu hoảng sợ, nó kinh hoàng tới mức lạnh run cả người, không dám nhúc nhích.

Lúc này, câu hỏi nó muốn hỏi là tại sao Hắc Hồ Thất Vĩ lại giết mình thì giờ là có muốn cũng không dám muốn hỏi nữa, mà trong lòng chỉ cầu nguyện đối phương đừng giết nó.

“Bốp... Bốp... Bốp... Bốp...”

Tu Thần khẽ vỗ tay, khóe miệng hắn nhếch lên thể hiện ý cười đầy nghiền ngẫm.

“Người ta thường nói hồ ly giảo hoạt nham hiểm thâm độc và xảo trá, ngày hôm nay coi ta đã được chứng kiến tận mắt rồi, lợi hại, rất lợi hại, cái trò chơi tâm lý này quả là ngươi sử dụng quá thuần thục mà.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch