Chương 90: Trong vực có thánh giả, con dân được quý!
Tin tức sơn mạch Thiên Loan xuất hiện một cường giả Thánh Tôn cảnh đã lan truyền nhanh chóng trong mấy ngày này, thậm chí trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi cũng đã truyền vào trong khu vực nhân loại của Quảng Nguyên vực.
Đối với cường giả nội vực mà nói, tin tức này khiến cho tâm tình của bọn họ trở nên cực kỳ phức tạp.
Một nhân vật lợi hại như vậy xuất hiện, đối với Quảng Nguyên vực mà nói quả thật là chuyện tốt, địa vị của bọn họ ở Thiên Nguyên giới cũng sẽ được nâng cao.
Thiên Nguyên giới có một câu châm ngôn.
Vực có thánh giả, con dân được quý.
Nói cách khác, có một vị cường giả Thánh Tôn xuất hiện trong khu vực này, như vậy những người ở vực khác muốn tới ăn hiếp, xâm phạm đều sẽ phải cân nhắc đến thực lực của bản thân mình.
Mỗi một khu vực đều cực kỳ bài ngoại.
Nhưng vì sao năm đó Cơ Viêm bị cường giả ngoại vực đuổi giết, phải lên trời xuống đất, chật vật đến cực điểm, lại không có người nào dám ra mặt ngăn cản?
Đây là đã cưỡi lên mặt các ngươi, còn muốn giết người nhà, quê hương ngươi!
Nhưng chỉ vì Quảng Nguyên vực không có cường giả Thánh Tôn cảnh.
Nói cách khác, hắn có thiên phú tu luyện bậc bảy, cũng không đến mức không có người nào giúp đỡ.
Quảng Nguyên Vực thật sự rất rác rưởi, bằng không Trương Hạo Dương cũng sẽ không chưa từng nghe nói đến nơi này, còn sai người tra xét rất lâu mới tra ra được vị trí.
Hiện tại có Thánh Tôn cảnh rồi, theo mức độ lan truyền của tin tức, chẳng mấy chốc những người ở khu vực khác cũng sẽ biết hết.
Từ đó trở đi, Quảng Nguyên Vực và trước kia sẽ không còn là sự tồn tại cùng cấp bậc nữa.
Đi đến những khu vực khác, người khác biết được ngươi là tu luyện giả của Quảng Nguyên vực thì đều sẽ kiêng kị.
Ngộ nhỡ ngươi lại trùng hợp quen biết cường giả Thánh Tôn cảnh kia thì sao?
Đây cũng chính là ý nói vì sao con dân được quý.
Có lợi và tất nhiên cũng có hại.
Đó chính là đại thống nhất.
Rất nhiều cường giả đã quen với cuộc sống tu luyện một mình, không thích gia nhập vào tông môn khác.
Đặc biệt là những cường giả của sơn mạch Thiên Loan, sở dĩ đến nơi này lánh đời tu luyện, chính là vì không muốn bị quấy rầy, phân tâm bởi chuyện ngoài ý muốn trong khi tu luyện.
Nhưng mà, sự xuất hiện của cường giả Thánh Tôn cảnh lại nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ.
Nếu hắn muốn thống nhất Quảng Nguyên vực, không người nào có thể ngăn cản được.
Mà ngươi, hoặc là chọn cái chết, hoặc là chọn quy phục, không có con đường thứ ba để chọn.
Hơn nữa, nếu Thánh Tôn cảnh là hạng người có tính cách tàn bạo, hung thần sát phạt, vậy cả Quảng Nguyên vực đều sẽ biến thành địa ngục.
Loại chuyện này cũng không phải chưa từng xuất hiện ở trong lịch sử.
Giờ khắc này, vô số cường giả bắt đầu lo lắng không yên, mà lúc này, đương sự là Tu Thần lại đang câu cá...
Mấy người Kinh Như Tuyết đã bắt được không ít loài cá ở con sông ngoại vực về nuôi dưỡng trong hồ Thiên Trì.
Áo phông màu trắng, quần đi biển màu xanh, ghế dài bãi biển, coca ướp đá, còn có thêm một quả cầu giống như mặt trời cách mười nghìn mét ở trên không, đang tỏa ra ánh mặt trời.
Mặt đất xung quanh Tu Thần được phủ kín bởi cát biển, hoàn toàn tạo ra cảm giác đang câu cá bên bờ biển.
Kim Cầu chơi đùa cực kỳ vui vẻ trên bờ cát, đối với nó mà nói, nó chưa từng thấy nơi này bao giờ, nên tràn đầy cảm giác mới mẻ.
"Không phải chứ, không sử dụng năng lực, chỉ dựa vào bản lĩnh mà câu mãi cũng không được con cá nào sao?" Tu Thần đẩy đẩy kính râm, có hơi buồn bực nhìn hồ Thiên Trì ở phía dưới.
Chuyện này khiến Tu Thần có chút không vui, dự định câu cá thêm mười phút nữa, không câu được con nào thì hắn đun sôi cả hồ Thiên Trì này luôn.
"Hửm?"
Tu Thần bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía xa.
Có một đám người đi vào trong phạm vi lĩnh vực vô địch của hắn.
Là tu luyện giả nhân loại.
Hơn nữa còn là nhân loại từ lãnh địa nhân loại ở Quảng Nguyên vực tới đây.
Dẫn đầu là một cao thủ tu vi Hóa Thần cảnh, hai người khác là Thần Thông cảnh, còn có một thiếu niên, thoạt nhìn khoảng tầm mười lăm, mười sáu tuổi, khí chất lạnh lùng ngạo mạn, thiên phú bậc bảy, tu vi Linh Hải cảnh tầng năm.
Tuổi còn trẻ mà đã có thiên phú và tu vi như vậy, xem như không tồi, hẳn có thể trở thành đệ tử trọng điểm được bồi dưỡng ở những tông môn khác.
Nhưng đối với Tu Thần mà nói thì đây chính là rác rưởi.
Tu Thần có thể cho bất cứ ai trở thành thiên tài, cũng có thể khiến bất kỳ người nào trở thành ngu ngốc.
Thấy bộ dáng của đám người này hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng, khiến Tu Thần có chút tức cười.
Bậc bảy, là thiên phú thượng tam đẳng, nếu gia nhập vào một tông môn có thực lực, nhận được sự đào tạo bồi dưỡng, trong vòng một nghìn năm chắc hẳn có thể trở thành cường giả Đế cảnh.
Người này có thiên phú giống với Cơ Viêm.
"Thật đúng là không biết sợ chết." Tu Thần lắc đầu, cười nói.
Lần trước diệt nhiều cường giả của Quảng Nguyên vực như vậy, cũng có hơn mười người là Hóa Thần cảnh, tính ra thì những đại lão có thế lực tông môn xếp trong mười hạng đầu ở Quảng Nguyên vực cũng đều bị giết chết hết.
Về phần Võ Thần tông, đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Nhiều người như vậy cũng phải quỳ gối ở nơi này không trở về được, vậy mà vẫn có người dám tới đây.
Không thể không nói, sức hấp dẫn của cường giả Thánh Tôn cảnh vẫn rất lớn, có thể bái nhập môn hạ này thì cả đời này sẽ lên như diều gặp gió.
Một nhóm gồm bốn người di chuyển về phía trước một cách nhanh chóng.
Khi tiến vào phạm vi trăm dặm của núi Thiên Tử thì đột nhiên dừng lại.
"Sao vậy ạ?" Trương Vân Đồng nhướng mày, hỏi với vẻ mặt không vui.
Gã chính là thiếu niên thiên tư bậc bảy kia.
Đám người đều là người của Thiên Môn tông ở Quảng Nguyên vực.
Người dẫn đầu chính là Trương Thiên Ý, tông chủ đời trước của Thiên Môn tông, hai người còn lại chính là hai huynh đệ Trương Hoạt Hải và Trương Hoạt Sơn, đều là con trai của Trương Thiên Ý.
Trong đó, Trương Hoạt Sơn là tông chủ của Thiên Môn tông hiện tại, còn Trương Vân Đồng chính là con trai của hắn, cũng là đứa con trai đáng tự hào nhất...
Lần này có thể nói là ông cháu ba đời cùng nhau tới đây.
Đối với Trương Vân Đồng, Thiên Môn tông quả thực nuông chiều gã như bảo bối, cho gã những tài nguyên tốt nhất.
Hơn nữa, gã cũng coi như không chịu thua kém, mười lăm tuổi đã tu luyện tới Linh Hải cảnh tầng năm.
Nhưng tài nguyên của Thiên Môn tông lại có hạn, bọn họ muốn để Trương Vân Đồng có hướng phát triển tốt nhất.
Vì vậy, khi nghe nói có một cường giả Thánh Tôn cảnh xuất hiện ở ngoại vực sơn mạch Thiên Loan, đây chính là cơ hội!
Bọn họ đều cho rằng, thiên phú của Trương Vân Đồng thuộc hạng thượng tam đẳng, chắc chắc có thể bái nhập vào môn hạ Thánh Tôn cảnh, dù sao ở nơi như Quảng Nguyên vực này mà nói, thiên phú thượng tam đẳng đã vô cùng tốt rồi, đã có thể xem là cấp bậc thiên tài.
Đợi Trương Vân Đồng tu luyện thành công ở môn hạ của cường giả Thánh Tôn cảnh kia xong, sau đó lại phù trợ Thiên Môn tông bọn họ, đến lúc đó nói không chừng Thiên Môn tông có thể trở thành thế lực lớn thứ hai ở Quảng Nguyên vực.
Về phần thế lực lớn thứ nhất kia, hiển nhiên là thế lực tông phái của cường giả Thánh Tôn cảnh rồi.
Trương Hoạt Hải híp mắt, nói: "Nghe nói vị đại nhân này từng nói không thể có sinh vật nào tới gần phạm vi trăm dặm, các ngươi nhìn xem phía trước quả thật không có bất kỳ yêu quái hay động vật gì."
"Đó là đối với yêu quái, cũng không phải là với chúng ta." Trương Hoạt Sơn nhún vai không cho là đúng, đáp.
Trương Thiên Ý vuốt bộ râu hoa râm, sau đó trầm giọng nói: "Đi bộ vào đi, đi từng bước một đến chân núi Thiên Tử."
"Cái gì?"
Nghe được câu nói này, hai người con trai của lão lập tức hoảng sợ.
Khoảng cách cả trăm dặm, bọn họ đi vào bằng cách của phàm nhân, vậy phải đi đến bao giờ?
"Ông nội, không cần thiết đâu, chúng ta cứ trực tiếp bay vào trong đó là được rồi, quy tắc đã chết, con người còn sống, đợi hắn nhìn thấy con, hiển nhiên sẽ nhận con làm đồ đệ, khi đó tự nhiên cũng sẽ không trách phạt mọi người nữa." Trương Vân Đồng ở một bên nói với giọng điệu kiêu ngạo.
Chân mày Trương Thiên Ý hơi run lên, trừng mắt dữ dội nhìn về phía đứa cháu trai bảo bối của mình.
"Ta nói cho ngươi biết! Cường giả Thánh Tôn cảnh có bản lĩnh thông thiên, tính tình kỳ quái, đến khi chúng ta lên núi, ngươi tuyệt đối không thể có thái độ và ngữ khí giống như hiện tại! Bằng không khiến đối phương mất hứng, thì ông cháu ba đời chúng ta có thể sẽ phải bỏ mạng ở nơi này."
"Đúng vậy, Đồng nhi, trước đây ở bên ngoài ngươi như vậy thì không sao cả, nhưng ở nơi này thì khác, phải khiêm tốn và tôn kính, hiểu chưa?" Trương Hoạt Hải cũng căn dặn con trai mình.
Trương Vân Đồng đảo cặp mắt trắng dã, trả lời rất qua loa: "Con biết rồi ạ."
Trương Thiên Ý xoay người nhìn về núi Thiên tử ở xa xa, nói: "Đi thôi, đi bộ qua bên kia, không được sử dụng chân khí, phải thể hiện thành ý và lòng tôn kính của chúng ta đối với đại nhân."