Chương 95: Thủ đoạn này, chỉ sợ thật sự là Thánh Vương nhỉ?
Bên trong trung vực, Kinh Như Tuyết cùng Phương Nhuế Nhuế đang chậm rãi bước đi phía trước, Tiểu Vũ bay ở trên bầu trời.
Đối với hai người mà nói, đi nội vực rèn luyện thì lại hơi quá, cho nên thôi cứ bắt đầu từ phạm vi trung vực đi.
Còn đám Tiger thì trực tiếp đi thẳng tới nội vực.
“Sư tỷ, chúng ta đều ra đây, một mình thầy ở trong miếu thì liệu người có cô độc không vậy?” Phương Nhuế Nhuế chu miệng nhỏ, lo lắng hỏi.
Kinh Như Tuyết cười một chút, nói: “Sao thầy có thể cảm thấy cô độc được, thầy cũng có rất nhiều chuyện cần phải làm mà.”
“Thầy thật là lợi hại, không biết khi nào Nhuế Nhuế mới có thể lợi hại giống như thầy đây.” Phương Nhuế Nhuế nói với vẻ mặt hâm mộ.
Đối với con bé mà nói, Tu Thần lợi hại cỡ nào, con bé không biết rõ, chính là cảm thấy siêu cấp vô địch.
“Cho nên chúng ta càng phải nỗ lực khắc khổ tu luyện nha, một tháng rèn luyện này chúng ta cũng không thể để thầy thất vọng.” Kinh Như Tuyết nói.
Phương Nhuế Nhuế gật đầu thật mạnh, tay nhỏ mập mạp siết chặt: “Nhuế Nhuế nhất định có thể làm được! Giống như thầy nói, trước tiên đặt ra cái mục tiêu nhỏ, trong một tháng đạt đến Thần Thông cảnh!”
Kinh Như Tuyết lắc đầu cười nói: “Quá ít, ít nhất cũng phải Hoá Thần, muội trời sinh thiên phú bậc chín, từ nhỏ lại được nhiều tài nguyên tu luyện, chắc chắn sẽ nhanh hơn sư tỷ, sư tỷ đạt đến Thần Thông cảnh đều không cần đến một tháng.”
“Vậy được! Chúng ta sẽ lên Hóa Thần cảnh!” Phương Nhuế Nhuế lớn tiếng nói.
Cứ như vậy hai người một yêu lại tìm kiếm mấy canh giờ.
Nhưng chuyện khiến bọn họ buồn bực lại xảy ra.
Đó là không có con yêu quái nào tới gây sự với các nàng.
Bởi nếu chỉ cần là một con yêu quái vừa nhìn thấy các nàng là đã lập tức quay đầu bỏ chạy.
Những con yêu quái mà bọn họ có thể đuổi kịp đều có tu vi rất thấp, không có giá trị rèn luyện.
Những con có tu vi cao một chút thì bọn họ lại không đuổi kịp, không muốn lãng phí thời gian vào quá trình truy tìm.
Lúc mới bắt đầu Kinh Như Tuyết còn tưởng rằng những con yêu quái đó đều sợ chết, dù sao tu vi hiện tại của nàng cũng ở Thần Thông cảnh tầng bốn, những con yêu quái cấp năm có khả năng không muốn động vào.
Nhưng mà cho đến khi một con yêu quái bậc sáu xuất hiện sau đó cũng lập tức quay đầu chạy mất, Kinh Như Tuyết mới phát giác dường như có gì đó không đúng cho lắm.
Không có yêu quái nào dám đối với phó các nàng!
Chuyện này ở chỗ trung vực mà nói quả thực là không thể hiểu nổi.
Sơn mạch Thiên Loan vốn dĩ đã bị xưng là vùng cấm của nhân loại, trung vực lại càng là vùng cấm của tu luyện giả có tu vi từ Thần Thông cảnh đổ xuống!
Loại tình huống này không nên xảy ra chứ.
“Sư tỷ, vì sao lại không có yêu quái ạ?” Phương Nhuế Nhuế cũng khó hiểu không thôi.
Trên mặt Kinh Như Tuyết cũng đều là dấu chấm hỏi, thế này thì biết đi đâu?
Chẳng lẽ muốn ép mình đi nội vực?
Sau đó, các nàng gặp phải Tiger.
“Ngươi không phải đi nội vực sao? Sao lại quay về trung vực?” Kinh Như Tuyết hoang mang hỏi.
Tiger đầy mặt buồn bực, gãi đầu nói: “Cái đám trong nội vực kia không chịu đánh nhau với chúng ta, thấy chúng ta là lập tức bỏ chạy. Gặp được không ít đám cấp bảy, nhưng mà cái lũ kia cũng là trực tiếp quay đầu chạy mất hút, căn bản không thèm để ý tới chúng ta.”
“Đi dạo một vòng nội vực, đã bảy ngày nay chúng ta chưa được động tay dù chỉ một lần, cho dù ta muốn đi kiếm chuyện với những cường giả nhân loại, người ta cũng không phản ứng, đuổi theo cũng rất khó. Không còn cách nào khác, ta đành phải quay về trung vực, trước để Tiểu Bạch cùng Tiểu Liễu rèn luyện một chút.”
Kinh Như Tuyết trợn tròn mắt.
Đây là gặp quỷ sao?
Cả hai đội đều gặp tình huống giống nhau?
“Không thích hợp, bên ta cũng vậy, căn bản là không tìm thấy yêu quái để rèn luyện.” Kinh Như Tuyết nhíu mày nói.
Tiger sửng sốt một chút, hỏi: “Các ngươi cũng là như thế này? Trung vực rất nhiều yêu quái bậc năm mà, thế mà không gặp được con nào?”
“Gặp được, nhưng người ta quay đầu chạy luôn.” Phương Nhuế Nhuế cười khanh khách nói.
Lúc này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, sau đó hạ xuống.
Là Cơ Viêm.
Thấy Cơ Viêm, ánh mắt Tiger bỗng nhiên trở nên nóng rực.
Đây là nhân vật cấp bậc đại lão cao cao tại thượng mà trước kia nó không thể với đến, thế nhưng hiện giờ nó kéo hắn ta tới để rèn luyện.
Thật sự là ngứa tay đến mức không còn cách nào khác.
“Các ngươi đang làm gì?” Cơ Viêm nghi hoặc hỏi.
“Chúng ta đang rèn luyện.” Kinh Như Tuyết nói.
“Rèn luyện?” Cơ Viêm chớp chớp mắt, chợt lắc đầu cười nói: “Có phải là yêu quái cùng ẩn tu thấy các ngươi liền chạy, hoàn toàn không phản ứng các ngươi hay không?”
“Sao ngươi biết?” Kinh Như Tuyết ngây ngẩn cả người.
Cảm thụ được ánh mắt Tiger càng ngày càng nóng rực, Cơ Viêm nhìn về phía Tiger nói: “Đừng nghĩ tới chuyện đánh nhau với ta, ngươi không phải đối thủ của ta. Mà dù có phải, ta cũng không đánh nhau với ngươi. Phỏng chừng mấy ngày nay vua buôn chuyện Phần Vũ đã đem chuyện của các ngươi lan truyền khắp sơn mạch Thiên Loan, hơn nữa đại nhân nhà ngươi bỗng nhiên để lộ uy áp, hiện tại mọi người đều biết các ngươi là người của cường giả Thánh Tôn cảnh, ai còn ngốc đến mức chiến đấu với các ngươi nữa?”
Chuyện này…
Kinh Như Tuyết cùng Tiger quay sang nhìn nhau.
Bản lĩnh buôn chuyện của Phần Vũ này lợi hại như vậy sao?
Vậy bọn họ còn đi rèn luyện tăng trưởng tu vi chính mình như nào được nữa?
Nhờ sự tuyên truyền của vua buôn chuyện Phần Vũ, hơn nữa ngày đó bản thân nhân loại và yêu quái trong sơn mạch Thiên Loan đều cảm nhận được khí tức uy áp của Thánh Tôn cảnh, nên rất là chú ý tới chuyện lần này, một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đều nghe ngóng hỏi han, kết quả tất cả đều biết hết.
Sau đó cứ như vậy liên hệ, hơn nữa Phần Vũ còn miêu tả bộ dáng giới tính đặc điểm của bọn họ, ai còn dám gây chuyện?
“Đánh cấp thấp thì không đạt được yêu cầu rèn luyện, cấp cao người ta không đánh với ngươi, quay đầu liền trực tiếp chạy, lần xuống núi này của các ngươi phỏng chừng là không công rồi.” Cơ Viêm buồn cười nói.
“Lần sau gặp phải nàng, ta nhất định xé cái miệng của nàng ra!” Kinh Như Tuyết sắc mặt phẫn nộ nói......
Tiger thở dài một tiếng, ánh mắt lo lắng nhìn phương xa nói: “Chuyện này nên làm như nào cho phải đây, kỳ hạn một tháng hiện tại đều qua đi bảy ngày, còn chưa được đánh trận nào, tìm một chỗ bế quan tu luyện cũng không được, đại nhân nói là phải chiến đấu.”
“Hay là chúng ta trở về?” Tiger nhìn về phía Kinh Như Tuyết.
“Ngươi muốn bị phạt thì ngươi cứ về đi! Ta còn không tin, nếu ta giết các ngươi mà các ngươi vẫn còn không đánh lại!” Kinh Như Tuyết lạnh giọng nói.
Cơ Viêm nhìn thoáng qua Kinh Như Tuyết, thầm nghĩ trong lòng rằng sát tâm của nữ nhân này thật lớn…
Sau đó hắn ta bỗng nhớ tới câu nói kia của Tu Thần: Bản tôn ta đây, yêu thích sát sinh……
Được lắm, quả nhiên là đệ tử của đại nhân a! Phong cách không khác gì nhau.
“Kỳ thật tình huống như bây giờ các ngươi cũng không có biện pháp đạt tới yêu cầu rèn luyện, như vậy muốn đánh nhau chiến đấu khả năng chỉ có thể rời khỏi sơn mạch Thiên Loan.”Cơ Viêm cười trêu ghẹo nói.
Đi bên ngoài?
Ánh mắt Tiger và Kinh Như Tuyết lập tức sáng lên.
Thật ra ý tưởng này cũng không tệ.
“Đúng vậy, ngươi nói rất đúng.” Kinh Như Tuyết gật gật đầu.
Cơ Viêm nghe được lời này sắc mặt biến đổi, sợ tới mức da đầu đều đã tê rần.
“Ta cũng chỉ là thuận miệng nói giỡn như vậy thôi! Các ngươi định đi thật sao? Mấy người các ngươi đều đã được đại nhân điểm hóa thiên tư huyết mạch, nếu là đi ra ngoài bị cao nhân khác không biết thấy được, còn không bắt các ngươi?” Hiện giờ Cơ Viêm chỉ hận không thể cho chính mình một cái bạt tai.
Nếu lỡ bọn họ ra ngoài kia bị bắt đi thật, hắn có chết vạn lần cũng không thể chối tội! Phải đối mặt với Tu Thần như thế nào đây? Nếu như Tu Thần biết chuyện, không phải là sẽ trực tiếp tiêu diệt mình sao?
“Chuyện này ngươi không cần phải quan tâm, bọn ta không chết được.” Kinh Như Tuyết liếc mắt nhìn Cơ Viêm một cái rồi lạnh nhạt nói.
Tiger cũng cười ha ha, nói: “Vậy chúng ta cứ đi thôi, nếu thật sự gặp được cao thủ đánh không lại, cùng lắm thì tự sát trở về.”
Không chết được?
Cùng lắm thì tự sát trở về?
Thế giới này còn có thao tác như vậy sao?
Cơ Viêm choáng váng toàn thân.
Sau đó hắn bỗng nhiên nhớ tới ngày đó chính mình hình như đã hóa thành tro lại xuất hiện, sau lại hỏi Phần Vũ, Phần Vũ không chịu nói gì cả, chẳng lẽ chính mình thật sự đã chết thành tro sau đó lại được phục sinh?
Ôi…
Cơ Viêm hít vào một hơi khí lạnh.
Thủ đoạn này, chỉ sợ thật sự là Thánh Vương nhỉi?
Khó trách… Khó trách sau đó đại nhân nói Thánh Vương được…
Thánh Vương cư trú ở sơn mạch Thiên Loan này liền giống như Thánh Tôn cảnh ở thế giới phàm trần, đều khoa trương và khiến người ta khó mà tin tưởng.
“Cảm ơn nhé, đi thôi.”
Kinh Như Tuyết và Tiger chào Cơ Viêm một tiếng, rồi lập tức dẫn Phương Nhuế Nhuế cùng mấy tiểu yêu kia rời đi.
Chờ mấy người đi xa, Cơ Viêm còn chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngác đứng im tại chỗ.