Chương 97: Muốn đi núi Thiên Tử, phải đánh bại ta trước đã!
Tin tức lan truyền đi với tốc độ nhanh tới mức không thể cứu vãn được.
Chỉ mười ngày ngắn ngủi, tin tức này đã lan ra khắp toàn bộ Quảng Nguyên vực.
Trận chiến giữa Kinh Như Tuyết, Tiger với Võ Thần tông lúc trước vốn khiến không ít cường giả ngã xuống, tạo ra sự chấn động rất lớn, vả lại sau đó một bộ phận cường giả theo Trương Hạo Dương tới sơn mạch Thiên Loan, rồi chẳng một ai quay về.
Khi đó không ít tông môn đã sinh lòng cảnh giác.
Cường giả Quảng Nguyên vực không trở về thì chẳng có gì cả, nhưng đến cả cường giả Đế cảnh cũng không quay về, hơn nữa còn là tôn sứ của Thương Nguyên thánh vực, điều này nói lên cái gì?
Chứng tỏ có một kẻ hung ác xuất hiện ở sơn mạch Thiên Loan!
Trong lúc nhất thời, người của Quảng Nguyên vực như sôi trào!
Từ xưa tới nay nơi đây không hề sản sinh ra Thánh Tôn cảnh nào, nay một người xuất hiện, có phải là có nghĩa Quảng Nguyên vực sắp được đổi tên? Trở thành Quảng Nguyên thánh vực?
Địa vị của bọn họ cũng theo đó mà được nâng cao hơn chăng?
Bọn họ cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực trước các vực khác, lúc bốc phét còn có thể đập bàn cái rầm mà nói: Quảng Nguyên vực bọn ta có cường giả Thánh Tôn cảnh, chỗ các ngươi có không? Không có hử? Vậy đừng có lên giọng với ta!
Sau đó, vô số người bắt đầu rục rịch.
Có thể gia nhập làm môn hạ của cường giả Thánh Tôn cảnh, đây chẳng phải là có cơ hội một bước lên trời hay sao?
Thánh Tôn cảnh xuất hiện, thống nhất toàn vực!
Đây là quy luật muôn thuở không bao giờ thay đổi.
Sớm muộn gì Quảng Nguyên vực này cũng bị thống nhất, vậy tại sao không tranh thủ gia nhập trước khi Thánh Tôn ra tay thống nhất chứ? Như vậy không phải là càng thể hiện mình có thành ý hơn sao.
Vì vậy, rất nhiều trưởng lão và nghi trượng của nhiều tông môn, thậm chí là đám người bình thường đều chạy tới con đường dẫn tới ngoại vực sơn mạch Thiên Loan.
Trong lúc nhất thời, số người ở lại thành Phân Loan đạt tới số lượng trước nay chưa từng có.
Thành Phân Loan chính là tòa thành trì gần ngoại vực sơn mạch Thiên Loan nhất, xưa nay luôn bị yêu quái xâm phạm, nên dân phong khá là dũng mãnh.
Cũng chính vì điều đó, bình thường thành trì này có khá ít người, cơ bản là tầm một vạn.
Nhưng hai ngày nay, dân số của tòa thành nay tăng vọt lên hơn ba mươi vạn.
Một tòa thành trì nhỏ bé không thể chứa được nhiều người như vậy. Rất nhiều người bị bắt phải ở ngoài thành, hoặc là trước thành.
Những người có thể ở trọ trong đại tửu lâu trong thành đều có thực lực và gia thế cao siêu, không thiếu nhân vật ở cấp bậc Hóa Thần.
Tửu lâu Phân Loan là tửu lâu lớn nhất thành Phân Loan, có hơn ba trăm ba mươi ba phòng, nhưng lúc này cũng đã kín hết.
Ở trong một phòng, có ba cường giả Thần Thông cảnh đang ngồi bên bàn, sắc mặt ai nấy đều nặng nề.
"Trận chiến Võ Thần tông, lão tổ và tông chủ đều chết hết, Huyền Minh tông chúng ta thật sự định tới nương nhờ Thánh Tôn sao? Ngộ nhỡ Thánh Tôn biết tông môn chúng ta tham gia vụ bao vây tiễu trừ ngày đó, liệu có giết luôn chúng ta không?" Một nam tử trung niên sầu lo nói.
Những người lần trước theo Trương Hạo Dương tới núi Thiên Tử hầu như đều là lão tổ và trưởng lão của các tông môn, chỉ có một số ít là trưởng lão.
Cho nên sau khi bọn họ chết sạch, nội bộ nhiều tông môn cũng xảy ra biến hóa, có không ít tông chủ mới.
Nam tử vừa nói này chính là tông chủ mới nhậm chức Hồng Tây Không của Huyền Minh tông.
"Tông chủ, chúng ta không phải lo lắng, những người đi theo tôn sứ Đế cảnh rất nhiều, lão tổ của chúng ta ắt hẳn không có cơ hội tự giới thiệu, vị cường giả Thánh Tôn kia chắc chắn sẽ không biết." Một nam tử khác lên tiếng an ủi.
Hồng Tây Không khẽ gật đầu.
Kỳ thật trong lòng y có chút cảm kích Tu Thần, nếu không vì hắn tiêu diệt giúp tông chủ và lão tổ của Huyền Minh tông, thì không tới lượt y lên chức tông chủ như bây giờ.
Cho nên, sau khi nhận được tin tức, y lập tức dẫn người tới đây.
Ai cũng muốn mình trở thành kẻ đầu tiên gia nhập môn hạ cường giả Thánh Tôn cảnh, nếu không thu nhận làm tông môn phụ thuộc thì không ổn.
Ở các thánh vực khác, trăm phần trăm đều là tông môn phụ thuộc, Thánh Tôn cảnh nào ghi nhớ được nhiều như vậy? Càng gia nhập sớm thì càng tạo nên ấn tượng sâu sắc cho cường giả Thánh Tôn cảnh, có ấn tượng như vậy, sau này có lợi ích gì thì sẽ có một phần cho ngươi, chứ người ta còn chẳng nhớ nổi tên của ngươi thì ngươi còn muốn ưu đãi gì chứ?
"Nhiều người tới đây như vậy. Ta nghe nói tổ tôn ba đời đám Trương Hoạt Hải vào núi từ mấy hôm trước, vẫn chưa thấy đi ra. Tên cháu trai Trương Vân Đồng của lão có thiên tư bậc bảy, phỏng chừng đã được Thánh Tôn đại nhân nhận làm đệ tử rồi chứ?"
Hồng Tây Không thở dài một hơi, nói: "E là đã nhận rồi, phỏng chừng ba tên kia nhờ phúc của Trương Vân Đồng mà được thưởng, bây giờ còn đang ở trên núi Thiên Tử. Tiếc quá, chúng ta không có đệ tử nào có thiên tư thượng tam đẳng, bằng không cũng có thể dâng lên để được nhờ."
Hiện giờ tất cả người có thiên tư thượng tam đẳng ở Quảng Nguyên vực này đều vội vàng chạy tới nơi đây.
Thậm chí kẻ nào không muốn thì đều bị tông môn ép tới.
Đùa gì vậy, bái nhập môn hạ của cường giả Thánh Tôn cảnh, trở thành đệ tử của Thánh Tôn, như vậy địa vị của tông môn sẽ tăng lên hẳn mấy cấp bậc, mà ưu đãi thì nhiều tới mức không tưởng tượng nổi.
"Bên ngoài làm sao thế? Ồn ào quá đi." Hồng Tây Không cau mày.
Ngay lúc này, đường phố bên ngoài vô cùng ầm ĩ, những tiếng kêu la ngạc nhiên vang lên rần rần.
"Để ta ra xem thế nào." Một trưởng lão đứng dậy đi ra ngoài.
Một lát sau, trưởng lão kia vội vàng sốt ruột chạy vào.
"Tông chủ, ngoài cửa thành có hai con nhóc thiên tư bậc chín với một con yêu quái có huyết mạch thiên phú đỉnh cấp!"
"Cái gì? Hai thiên tư bậc chín với một con yêu quái có có huyết mạch thiên phú đỉnh cấp!" Hồng Tây Không đứng bật dậy, sắc mặt đầy hoảng hốt.
Hiện giờ thiên tư bậc chín lại nhiều tới mức như thế sao?
Trước kia làm gì nghe nói trong Quảng Nguyên vực này xuất hiện thiên tài có thiên tư bậc chín nào chứ?
Chẳng lẽ là cũng tới vì Thánh Tôn?
"Đi đi, ra xem thế nào!" Hồng Tây Không lập tức nói.
Tám trăm mét ngoài cửa thành, Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế đứng trên con đường chính vào thành, còn Tiểu Vũ thì ngồi trên đầu Phương Nhuế Nhuế.
Cách bọn họ năm trăm mét, một loạt người chen chúc nhau đứng.
Hàng đầu tiên là các vị cao thủ Hóa Thần cảnh, phía sau là Thần Thông cảnh.
Đám người Tiger đi nơi khác, còn Kinh Như Tuyết thì dẫn Phương Nhuế Nhuế và Tiểu Vũ chạy thẳng tới thành Phân Loan.
Kinh Như Tuyết vô cùng chán ghét và phản cảm các tông môn ở Quảng Nguyên vực, mặc dù không có mối thù diệt tộc, nhưng bọn họ rặt cá mè một lứa, chẳng ai là tay chân sạch sẽ cả.
Cho nên nàng quyết định bắt đầu từ thành Phân Loan, quyết chiến tới cùng.
Nhưng sau khi tới thành Phân Loan, nàng quả thực ngây ngẩn cả người.
Sao lại có nhiều người như vậy?
Hơn nữa còn có không ít cao thủ Hóa Thần cảnh.
Nghe qua nội dung trò chuyện tán gẫu của bọn họ, nàng mới biết là bọn họ muốn tới núi Thiên Tử để bái thầy làm sư phụ.
Đúng là trò đùa!
Miếu Thiên Thần ta là chỗ nhận bất cứ con chó con mèo nào sao?
Còn nói gì mà người có tư chất tốt đều chạy tới đây rồi, chắc chắn tư chất thượng tam đẳng là có thể gia nhập!
Các ngươi coi thầy của ta là ai chứ?
Ở trong mắt ngài ấy, tư chất là cái rắm!
"Này cô bé, ta thấy các ngươi có thiên tư bậc chín, chính là hiếm có trên thế gian này, hãy cùng lão phu tới núi Thiên Tử, gia nhập làm môn hạ của cường giả Thánh Tôn cảnh, thế nào?" Một lão già Hóa Thần cảnh nhìn chằm chằm Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế với ánh mắt nóng rực.
Dẫn hai con bé thiên tư bậc chín này qua đó, chắc chắn sẽ được Thánh Tôn nhận, như vậy lão sẽ có công lao vô cùng to lớn rồi!
Giờ phút này, khi thấy Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế, có ai mà không muốn nhận các nàng vào dưới trướng của mình, đều nghĩ xem làm thế nào mới có thể trở thành kẻ tiến cử!
"Phan Ngọc Hổ, ngươi đừng có mơ mộng hão huyền, với thiên phú này của người ta, có khi sau lưng là thế lực lớn nào đó ấy chứ! Nhìn nàng ta đi ra từ sơn mạch Thiên Loan, có khi lại là đồ đệ của cường giả Thánh Tôn!" Một cường giả Hóa Thần cảnh khác cười nhạo không thôi.
Nghe xong lời này, mọi người đều ngạc nhiên.
Dường như, cũng không phải là không có khả năng đó!
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của bọn họ nhìn Kinh Như Tuyết đều thay đổi.
Kinh Như Tuyết không để ý đối phương nói gì, mấy chục vạn người này đều đi quấy rầy thầy ư, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
"Muốn tới núi Thiên Tử, vậy phải đánh bại ta trước đã." Kinh Như Tuyết nói, mặt không chút thay đổi.