Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đối Dịch

Chương 3: Bấm quẻ đoán mệnh, nói đâu trúng đó. (1)

Chương 3: Bấm quẻ đoán mệnh, nói đâu trúng đó. (1)


“ Tới mau, tới mau ...”

Hứa Béo đã khẽ, Tỏa Béo loạng choạng chạy tới, chân tay ngắn ngủn chặn người ở giữa, cười nịnh nói với ông già bị chặn:” Có ... Có phải Cố thần tiên không ạ?”

Ông già ở giữa cười ha hả, chắp tay nói sang sảng:” Bỉ nhân họ Cố, tên Thanh Trì, nhưng không phải thần tiên.”

Chà, khiêm tồn như thế rất có phong độ tiên nhân, chứ giờ phàm nhân chẳng biết khiêm tốn là gì nữa.

Ông già vừa thừa nhận, ba tên béo liền vây quanh, hai ông già đi cùng nhìn cảnh này đều bật cười. Lão Nhục sán tới, cười híp mắt, khách sáo nói:” Chúng tôi đi tìm ngài ạ, chúng tôi được Lão Trọng làm thủy sản giới thiệu, ngài xem quẻ cho hắn, chuẩn lắm ạ. Chúng tôi tới đây tìm ngài mấy ngày rồi.”

“ Ồ, có chuyện đó thật, ha ha, mấy vị cũng muốn bấm một quẻ à?” Cố Thanh Trì mỉm cười hỏi:

Ba cái đầu heo đồng loạt gật đầu rối rít:” Vâng, vâng.”

Cố Thanh Trì đưa mắt một vòng, sau ba tên béo còn có một người, có vẻ là cấp dưới, xa xa có chàng trai trẻ, có vẻ là không liên quan, đưa ánh mắt lại ba vị mặt đầy kỳ vọng kia, chắp tay với họ Hứa:” Tôi thấy hắn là vị tiểu ca này muốn hỏi quẻ.”

Á, nói một câu thấy ngay trình độ, tìm được chính chủ rồi.

Hai tên béo ở bên nhìn nhau thầm thán phục, Hứa Béo được hỏi thì chấn động, mắt mở to, như đang tự hỏi " Làm sao ông ta biết."

“ Chậc chậc, tôi nói sao nhỉ anh Hứa, Cố thần tiên nhìn cái ra ngay.” Tỏa Pháo trực tiếp quy công lao cho sự thần kỳ của thần tiên:

“ Đúng thế, làm gì có chuyện gì qua được mắt lão thần tiên.” Lão Nhục sùng bái nhìn ông già:

Có câu thần tiên đánh rắm cũng chẳng tầm thường, một câu nói chỉ ngay ra chính chủ, ba người kia bàn bạc phân biệt thật già nửa ngày trời giờ không dùng được.

Cố Thanh Trì cười nhẹ quay sang chắp tay với hai người bạn xin lỗi, hai người bạn không lạ chuyện bị chặn đường, cười cáo từ đi trước. Không còn người ngoài nữa, ông già thấy Hứa Béo định lên tiếng thì giơ tay ngăn lại, nói rất phong độ:” Hứa tiểu ca, chớ vội, nghe tôi nói đã, chuyện xem quẻ này, tin thì có, không tin thì không có, tôi không bán nghệ kiếm ăn, không vì kiếm tiền quẻ mà nói hay ... Nếu tiểu ca thực sự muốn tôi xem, tôi có sao nói vậy, không nghe được chuyện tốt đừng trách tôi.”

“ Không trách, không trách ....” Hứa Béo lắc đầu như lắc tay, nhìn hai người bạn như hỏi ý gì đó:

Hỏi cái gì?

Chàng thanh niên bàng quan cố nén cười, mỗi một tên béo trong số đó không nổi bật lắm, nhưng ba tên béo đi cùng nhau, liền trở nên vô cùng buồn cười. Vừa mới rồi còn bàn bạc với nhau đừng lên tiếng gì vội, kiểm tra đã, thời buổi này lừa đảo nhiều lắm, chớ để bọn lừa đảo giang hồ lừa gạt. Có điều ông già vừa mới chỉ ra chính chủ một cái liền quên sạch rồi.

Cơ mà ngay cả chàng thanh niên quay đầu nghe trộm kia cũng ngạc nhiên, ông già nói có vẻ trình độ lắm.

Ba tên béo đều đưa mắt đùn đẩy, tựa hồ không muốn mạo phạm thần tiên, ông già như nhìn ra ba người không dứt khoát được, vỗ vai Hứa Béo an ủi:” Hứa tiểu ca này, chúng ta nói chuyện đơn giản một chút, nói ngày sinh tháng đẻ của cậu trước, cậu xem tôi nói đúng hay không, nói đúng rồi hẵng hỏi ... Nào nào, ngồi chỗ này ...”

Nói rồi dẫn Hứa Béo ngồi xuống ghế dài, xoay lưng về phía chàng thanh niên xem náo nhiệt nãy giờ, hai người họ ngồi, hai tên béo còn lại bên cạnh nhìn không chớp.

Hứa Béo cung kính đưa CMT cho ông già xem, ông già lại hỏi là sinh vào giờ nào, cái này may mà Hứa Béo vẫn nhớ. Ông già vừa hỏi vừa cận thận dùng hai ngón tay quét qua trán Hứa béo, nâng cằm đẩy ma hắn, sờ khắp cái mặt tròn tròn gây cười của Hứa Béo, toàn bộ quá trình không nói lời nào, Hứa Béo bị người ta sờ trên sờ dưới không dám hỏi.

Xem xong tướng mặt tướng tay, ông già nhắm mắt lại, tay bắt quyết, miệng lẩm bẩm không biết nói gì, làm cả đám nhìn tới u mê. Tỏa Pháo sắc mặt nghiêm trang nói đó là phiên thiên ấn của lão thần tiên, có thể giao lưu với trời, tính ra kiếp trước đời sau, hai người kia càng nghe càng trang trọng.

Thật không vậy? Thời buổi này thứ phong kiến mê tín lại đắt khách thế à? Chàng thanh niên ở gần trong gang tấc không tin, có điều bị sự thần bí của ông già thu hút.

Động tác dừng lại, ông già mở mắt ra, trong con ngươi như có ánh sao lóe lên, làm hai tên béo đứng phía trước toàn thân run một cái, tiếp đó chỉ thấy ông già trả lại CMT cho Hứa Béo nói:” Hứa Đại Khuê, sinh năm Canh Tuất, tháng Tị ngày Tị giờ Sửu, đầu giờ Sửu khắc cha, đuôi giờ Sửu khắc mẹ, từ ngày sinh tháng đẻ của cậu mà xét, cung số mệnh cao sâu, có điều vận mệnh gập ghềnh, tôi thấy đời trước của cậu, tức là cha mẹ cậu có dấu hiệu ‘phụ tại mẫu tiên vong’. Đúng vậy không?

Á ... Hai tên béo và lái xe rõ ràng hít sâu một hơi, cổ cứng đờ, mắt mở lớn, không rõ là kinh ngạc hay phẫn nộ nhìn chằm chằm ông già, vẻ mặt quái dị vô cùng. Còn Hứa Đại Khuê nhận lấy CMT thì tay cứng đờ giữa không trung, mắt lồi ra như mắt trâu, miệng không khép lại được, trông ngu ơi là ngu.

Vãi, chàng thanh niên thầm lè lưỡi, ông già này vừa mở miệng ra đã phán mẹ người ta chết rồi, đoán đúng đã đành, đoán sai một phát không phải ăn no đòn à? Chàng thanh niên nghe thôi mà cũng giật mình, bọn bói toán giang hồ toàn là nói tốt không nói xấu, nếu mẹ người ta còn sống thì có trò hay để xem.

Móa, ba tên béo kia tên nào nắm đấm cũng to như cái bát, ông già này chịu nổi vài đấm chứ?

Ông già này không phải thông minh nhất đám ngu thì cũng là tên ngu nhất đám thông minh, chàng thanh niên lén lút nhích mông, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn, bốn tên này mà xông lên một lúc thì nắm xương già kia tan luôn. Lúc đó mình can thì ăn đòn, không can thì không đành lòng, chẳng chạy thì sao?

Nhích người rồi lén đứng dậy, vờ như đang ngắm cảnh hồ, sợ gặp tai bay vạ gió.

Lão già này ít nhất cũng phải ăn vài cái tát.

Lúc đó nói thì chậm chứ xảy ra rất nhanh, chàng thanh niên vừa mới xoay người một hai giây thì bên kia "chát" một tiếng, oa, đánh nhau thật rồi? Mặt nửa hớn hở nửa lo lắng quay lại nhìn ...

Ơ? Không đánh à?

Chuyện bất ngờ lúc nào cũng có, không phải đánh nhau mà là vỗ mạnh lên lưng ghế, Hứa Đại Khuê rùng mình giơ ngón tay cái lên với ông già, môi dầy run run:” Lợi hại, lợi hại, nếu không phải mấy anh em tôi đợi lão thần tiên vài ngày, chúng ta căn bản không quen biết thì tôi không dám tin đâu.”

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch