Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đối Dịch

Chương 47: Thẳng thắn với nhau, tôi không vì tiền. (1)

Chương 47: Thẳng thắn với nhau, tôi không vì tiền. (1)


Kiến thức ngày hôm trước còn chưa tiêu hóa hết, ngày hôm sau Soái Lãng vừa tới thôn Kỳ Khất Đang thì khách lại tới thăm.

Tổng giáo đốc Hoa béo trắng dẫn theo một ông già gầy khô tới, giới thiệu ra mới biết là Vương Tu Nhượng hội trưởng hiệp hội đồ cổ, nghe đâu là danh nhân đương địa, tham gia tiết mục giám định báu vật của ĐTH địa phương. Ông ta cũng là người gầy gò rất tinh thần, cổ cao như cái vòi ấm, nếp nhăn trên mặt tầng tầng lớp lớp có cảm giác hơn cả tranh thủy mặc … nói thế nào nhỉ, toàn bộ con người trông rất là đồ cổ.

Ba người bọn họ lại bày trận giảng kinh, hôm nay không nói về triết học nữa, chuyển hẳn sang trường phái phong thủy, hai lão già một hát một khen, nói phong thủy học còn gọi là kham dư học, có liên quan tới cả sinh thái học, môi trường địa lý học, vật lý học hiện đại, có tính thực dụng, có tính khoa học. Hơn nữa phong thủy học phát triển tới ngày nay dần hình thành loan đầu phái, lý khí phải, còn cả tam hợp phái, mỗi phái đều có nhân vật đại biểu riêng.

Vốn Soái Lãng còn cho rằng tầm long điểm huyệt tức là kiếm một mảnh đất chôn người mà thôi, không ngờ hai lão già nói gì mà phân biệt hình dáng, nhận ra cát, thấy được nước, nhìn được bờ, có vận khí v.v.v... Tới 10 nội dung lớn.

Hai lão già giải thích từng thứ một, nói một mạch tới trưa, Hoa Thần Dật lúc này cũng giống Soái Lãng, nghe tới ngu cả người.

Ngay cả Soái Lãng giờ cũng tin lão già có khi đúng là xuất thân phong thủy sư thật, dù sao tri thức chuyên ngành của ông ta rất khiếp người, không phải thuận miệng bịa bừa được đâu.

Lại thêm một ngày nữa, vẫn là Hoa Thần Dật tới thăm, có điều dẫn theo một người, là cậu của ông, họ Khang, là ông già đi đường cũng run, nói chuyện cũng vấp, trông phải ngoài 70, đi đường do thư ký Lưu và phó tổng Trần phải dìu.

Đề tài hôm nay từ lý luận thăng lên tới tầm thực tế.

Nghe nói huyện Tân Trịnh cách Trung Châu không xa, cũng là quê của Hoa Thần Dật, từng sinh một danh nhân, giếng nước nhà người ta chảy ra mực, nên sau này thành đại văn hào, đó chính là Lý Thương Ẩn viết câu thơ nổi tiếng lưu danh ngàn đời "Tình này sớm tạo niềm nhung nhớ. Là buổi đầu tiên, chút nỗi niềm".

Còn có người mộ tổ bốc khói xanh, sinh ra một quan văn lớn, là ai? Chính là Bạch Cư Dị viết Tỳ bà hành đấy. Còn có Thương Thang Y Doãn, Hứa Do Quản Trọng, nhiều nhiều lắm.

Thấy chưa đủ à, vậy thêm luôn Hiên Viên hoàng đế nữa đã thấy sởn gai ốc chưa?

Đây chính là ví dụ sống về sơn thanh thủy tú, địa linh nhân kiệt.

Cuối cùng mọi người quy kết tổ tiên Khang gia, Hoa gia phong thủy tốt, tổng giám đốc Hoa chính là ví dụ đời này, không hề kém "Hoạt thần tài" Khang Bách Vạn năm xưa … Từ đó lại liên kết tới lần này Hoa gia chuyển mộ phải hết sức thận trọng, nếu tìm được Long huyệt tốt, giàu có mười tám đời không thành vấn đề.

Liên tục luận đạo ba ngày, ngày cuối cùng này là ba hoa thiếu trình độ nhất, vậy mà kỳ, ông già họ Khang nghe tới say sưa, không chừng nói ra họ Khang và Khang Bách Vạn có quan hệ huyết thống gì đó, kích động lên miệng lắp ba lắp bắp nói cũng không lưu loát.

Với trình độ của Hoa Thần Dật tất nhiên nghe ra trong đó có thành phần nói quá, song mặt tỏ ra đắc ý, người xung quanh nịnh bợ nghe tới nhàm rồi, nếu đại sư phong thủy ở chốn thôn quê mà cũng biết tới danh tiếng của Hoa Thần Dật, tất nhiên là sướng hơn nhiều.

Là người bàng quan, Soái Lãng cho rằng sướng nhất phải là Cố Thanh Trì, vụ làm ăn này không chạy đi đâu được nữa rồi.

Giờ Soái Lãng cũng hiểu đôi chút về cái gọi là nghệ thuật ngôn ngữ của Cố Thanh Trì rồi, làm sao để phát huy hiệu quả của nó? Đó là với người có văn hóa thì nói mê tín huyền học, với người không có văn hóa thì phổ cấp tri thức văn hóa cơ sở.

Đơn giản đấy, nhưng đem áp dụng thì phải có con mắt nhìn người nữa.

Dù thế nào thì thu hoạch là thật, ba ngày liền thu trà với rượu của người ta toàn là hàng cao cấp, Soái Lãng nhìn mà tặc lưỡi mấy lần, còn chưa làm gì đâu đấy đã thu nhiều quà thế rồi, thế này phải lừa bao nhiêu cho đủ?

Cơ mà … hình như lão già có lừa ai đâu?

Đúng là thế thật, một ông ta không mở miệng đòi, hai ông ta chẳng ngửa tay xin, đều là người ta tự mang quà tới nhau, lần nào cũng từ chối, Cố đại sư không thu, mà là tổng giám đốc Hoa nhất định để lại. Giống như lần này, nể mặt hội trưởng Vương với ông cụ họ Khang tuổi đã cao mới đồng ý xuất sơn.

Đại sư xuất sơn, ngay cả sai vặt cũng được đi theo hưởng sái.

Chiều ngày hôm đó Soái Lãng không về nhà, được phó tổng Trần và thư ký Lưu mời lên xe, chính là chiếc Mercedes R500 mà Soái Lãng thích đã lâu.

Xe phải vào trong mới hiểu được nó cao cấp thế nào, lưng ghế bằng gỗ sơn đen bóng tới soi gương được, đặt mông xuống một cái là lún người vào, thoải mái tới tận xương cụt. Đi trên con đường thôn mấp mô mà chẳng cảm thấy xóc nảy, vừa ngồi cái xe này có một lúc mà toàn thân Soái Lãng đã tê tê, cảm giác đó còn trên cả thoải mái ... Bảo sao mà người ta tranh nhau kiếm tiền, Soái Lãng mà có cái xe này chẳng y ngủ trong xe không về nhà nữa.

Lần đầu tiên ngồi Mercedes, Soái Lãng vừa ngoáy mông vừa YY, đang cười lệch cả miệng thì chân đau nhói, khẽ á một tiếng quay đầu sang, thì ra là Cố Thanh Trì dẫm y, ra hiệu ngồi ngay ngắn. Soái Lãng mím môi quay đầu sang bên, không thèm để ý, lão già đó cứ khinh mình thiếu giáo dưỡng, mà Soái Lãng cũng ghét nhất người ta khinh mình, trừ hiện giờ giả mạo thân thích ông cháu, hai người cơ bản không thể đái vào cùng một bô.

Đang lúc hai người làm mấy động tác nhỏ, phó tổng Trần ở trên khách khí nói:” Cố đại sư, thân thích của tổng giám đốc tối nay tới đông đủ, sáng mai bái phỏng ngài, chúng tôi an bài thế này, ngài xem có thích hợp không nhé? Tối nay hai vị ở lại khách sạn Dụ Đạt Thế Kỷ, mỗi người một phòng, cần gì cứ trực tiếp gọi tôi là được.”

Úi dời, Soái Lãng hít sâu một hơi, cảm giác sảng khoái lại tăng thêm một phần, vì sao? Đó là khách sạn 5 sao trứ danh ở Trung Châu đấy, không ngờ quy cách lại thăng cấp lên nhanh như thế, còn chưa kịp phản ứng gì, chân lại đau nhói, lão già lại dẫm cho một cái rồi. Tức thì tỉnh ngộ, mình là người đi theo Cố đại sư, không thể tỏ ra quá ham mê hưởng thụ, vội càng điều chỉnh lại nét mặt, liếc trộm lão già cũng học vẻ dửng dưng của ông ta.

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch