Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đối Dịch

Chương 49: Thẳng thắn với nhau, tôi không vì tiền. (3)

Chương 49: Thẳng thắn với nhau, tôi không vì tiền. (3)


Thư ký Lưu vừa nhỏ nhẹ giải thích, vừa thi thoảng quay đầu quan sát sắc mặt Cố Thanh Trì, kỳ thực Soái Lãng không nghe ra thôi, cô ta đã ám chỉ rồi, ví như nói "mấy nghĩa trang đều dùng" rồi "quy tắc phổ biến", đã uyển chuyển biểu đạt không muốn ông ta đưa ra giá vượt quá xa quy tắc, nhưng mà "làm theo ý nguyện", tức là vượt một chút thì có thể tiếp nhận.

Đó là thư ký người ta nghĩ cho ông chủ, không tầm thường.

Chuyến đi này không biết có được thêm tiền không chứ Soái Lãng đã học được không ít cách ứng xử rồi, sau này có đi xin việc, thế nào cũng bách phát bách trúng.

Cố đại sư cũng không phải là người bình thường, xem hết rồi lại như chưa cam lòng xem vài lượt, rồi thở dài trả lại cho thư ký Lưu.

“ Sao thế ạ, Cố đại sư không hài lòng với hợp đồng ạ? Nếu có chỗ nào không hài lòng, chúng tôi có thể sửa lại.” Thư ký Lưu thận trọng nói:

Cố Thanh Trì điều chỉnh tư thế, đang châm chước lời nói, không ngờ Soái Lãng ở bên cạnh nhịn muốn mắc nghẹn cướp trước, học theo phong thái thủy hỏa bất xâm của ông ta nói:” Thư ký Lưu, cô không hiểu ông cụ nhà tôi rồi, ông sẽ không kỳ hợp đồng này đâu.”

“ Vì sao?” Thư ký Lưu ngạc nhiên, cả phó tổng Trần cũng quay đầu:

“ Ông cụ nhà tôi cả đời đạm bạc danh lợi, không tranh đoạt vời đời, chuyên tâm nghiên cứu huyền học, say mê trong kinh nghĩa, thường dạy tôi tiền là vật ngoài thân, chết chẳng thể mang theo, cần làm gì?”

“Không phải là nói rồi sao, hữu sư vô giới, hữu giới vô sư, một phong thủy sư thực sự, các vị có bỏ tiền ra không mua được đâu, nếu chẳng phải nể mặt hai ông cụ hội trưởng Vương và cụ ông Hoa gia, ông tôi sẽ không xuất sơn. Kỳ thực ý của tổng giám đốc Hoa là chôn trong nghĩa trang quanh Trung Châu, chuyện nhấc tay là xon, nói chuyện tiền bạc tổn thương tình cảm ...”

Soái Lãng vừa học được mấy chiêu liền đem ra áp dụng luôn, có điều mục đích của y bất chính, vừa nói vừa nhìn Cố lão đầu với vẻ khoái trá, đấy, ông toàn nói tôi thiếu giáo dưỡng bất học vô thuật, làm ông mất mặt, hừ ông còn chưa biết trình độ của tôi đâu.

“ Vậy cũng không thích hợp, chúng tôi không thể để Cố đại sư làm không công được.” Hiển nhiên phó tổng Trần chỉ coi Soái Lãng nói vậy là lời khách khí thôi, chứ nhận tiền ngay thì hơi mất thể diện, phải từ chối đùn đẩy vài lần:

Thư ký Lưu hết nhìn Cố Thanh Trì không chút biểu cảm, lại nhìn Soái Lãng tựa như thanh cao, tay cầm hợp đồng mà khó xử.

Soái Lãng mím môi cố nén cười kín đáo đánh mắt cho Cố lão đầu, ông cứ vờ vịt đi, vờ vịt thêm nữa đến một xu cũng không kiếm được đâu, dể tôi lật mặt ông cho mà xem.

Nào ngờ gừng càng già càng cay, cây càng già vỏ càng dày, Cố lão đầu không lúng túng mà còn cười khà khà vỗ vai Soái Lãng tán thưởng, cảm khái:” Vẫn là thằng cháu này hiểu tôi, tôi sẽ không lấy tiền đâu, nể mặt hội trưởng Vương với ông cụ nhà đó, tôi mới giúp thôi. Không phải tôi làm bộ làm tịch, cũng không phải là làm giá, các vị còn chưa hiểu câu hữu giới vô sư, hữu sư vô giới , bỏ tiền ra không thể mời được phong thủy sư.”

Ợ, có nước chua từ trong bụng Soái Lãng dâng lên, đang đợi xem trò hay, không ngờ lão già lại nói như thế, ra sức nhảy mắt với ông ta, nếu không lấy tiền ông không đau lòng chứ tôi thì đứt từng khúc ruột đấy.

Cố Thanh chẳng thèm để ý tới hành vi của Soái Lãng, thu tay lại, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay hướng lên, giữ tư thế sấm sét chẳng thể lay chuyển.

Phó tổng Trần với thư ký Lưu chấn kinh, thời buổi này tìm một người làm việc không cần thù lao, chỉ vì tình nghĩa khó cỡ nào? Nhưng sau lưng có một vị đang ngồi ngay ngắn ở đó, làm sao không kinh ngạc cho được?

Phó tổng Trần giảm tốc độ xe xuống, người ta không lấy tiền còn khó đối phó hơn cả ra giá trên trời, ra hiệu cho thư ký Lưu, thư ký Lưu lườm hắn, song cuối cùng vẫn phải hết sức tôn kính, hết sức khách khí nói:” Cố đại sư, nếu ngài kiên trì không lấy tiền, chúng tôi sẽ rất khó xử.”

Chứ còn sao, nói nói ra tổng giám đốc Hoa tìm phong thủy sư không bỏ một đồng, bao nhiêu người đàm tiếu, bao nhiêu người cười rụng răng.

“ Ha ha, đó là chuyện của các vị rồi, đây là quy củ của tôi, đời này tôi không định huyệt cho bao người, có điều đều chưa từng thu một đồng nào. Nếu các vị muốn bỏ tiền chẳng phải ra ngoài đường có ngay phong thủy sư niêm yết giá rõ ràng à? Trong đại học cũng không thiếu chuyên gia phong thủy. Tiểu Lưu, cô không thấy bản thân hợp đồng này mâu thuẫn ư?” Cố Thanh Trì hỏi:

Thư ký Lưu cũng là người giàu kinh nghiệm, nhưng chưa từng gặp phải chuyện này, ngơ ngác lắc đầu.

“ Cô xem này.” Cố Thanh Trì lấy hợp đồng chỉ:” Bên A phụ trách trong tìm kiếm một chân long chính huyệt để tiếp nhận được phúc phận lớn nhỏ của gia tộc bên B. Tôi hỏi cô nhé, nếu bọn họ có thể tìm ra được long huyệt giúp gia tộc đại phú đại quý thì họ còn đi kiếm tiền làm gì? Tôi thấy là lừa tiền thì có, sở dĩ có câu này là dự phòng thôi, sau này đại phú đại quý thì là công của họ, sau này sa sút là vì phúc phận các vị không gánh được, phải thế không?”

Hỏi thế làm thư ký Lưu có cảm giác bị lừa thật.

Chưa hết, Cố Thanh Trì lại nói thêm:” Điều này nữa ... Bên A phụ trách vì bên B ước đoán một nơi tốt an táng để tăng phúc nâng quý, nếu có chỗ thêm phúc phận, thêm phú quý, họ đến đó xây nhà mà ở, còn đợi chút thù lao à?”

“Còn cả bên B không được mời người khác tới bình phẩm long huyệt bên A chọn cho bên B, nếu không hợp đồng mất hiệu lực ... Có câu vàng thật không sợ lửa, bọn họ không cho người khác bình luận, tức là chột dạ rồi, vì chột dạ nên mới kèm điều không trả lại tiền, tôi dám nói người soạn ra bản hợp đồng này chẳng phải người lương thiện gì đâu.”

Mặt thư ký Lưu dần dần biến thành quả mướp đắng, ngượng ngập nhận lại hợp đồng:” Xin lỗi đại sư, điều khoản không có tính luật pháp này chúng tôi thực sự chưa từng tiếp xúc ... Dù sao nghề này quá đặc thù.”

“ Ôi, không thể trách cô được, phong thủy học bây giờ đã luân lạc thành lớp ngụy trang để lừa gạt rồi, tôi chưa bao giờ dám tự phong mình là phong thủy sư, nhưng tôi biết chẳng có một người nào dựa vào chuyện này kiếm tiền bạc danh tiếng lại là phong thủy sư thật ... Lão hủ tuổi cổ lai hi, đồ tử đồ tôn đều thành đạt giàu có, tiền họ kính hiếu, tôi tiêu còn chẳng hết ... Chuyện thù lao đừng nhắc nữa, nếu còn nhắc tới, bảo tổng giám đốc Hoa đi tìm bậc cao minh khác.” Cố Thanh Trì nói xong khép mắt lại, kết thúc câu chuyện:

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch