Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đối Dịch

Chương 6: Đầy mồm dối trá, toàn là lừa hết. (2)

Chương 6: Đầy mồm dối trá, toàn là lừa hết. (2)


Thôi xong, lỡ miệng, bọn lừa đảo hận nhất là bị vạch trần, Soái Lãng vội bịt mồm lại, cảnh giác nhìn xung quanh, không dám tiếp lời.

Nhìn cái gì? Đương nhiên là nhìn lão già này có đồng bọn không chứ làm sao, bọn lừa đảo không bao giờ đi một mình, chúng luôn cần người phối hợp khi xảy ra sự cố. Mình lỡ miệng vạch trần lão già, nhỡ có thằng đồng bọn nhảy ra kiếm chuyện không phải chuốc họa vào thân sao?

May mà không có ai, ít nhất là gần đây không có ai, Soái Lãng cẩn thận chứ không phải y nhát gan, cười giả lả:” Không phải không phải, cháu lỡ mồm lỡ mồm ấy mà, ha ha ha, lão gia tử cứ tiếp tục làm ăn, cháu không làm phiền nữa.”

Tóm lại là coi lời trước đó của y như đánh rắm là được, Soái Lãng không có hứng thú lập giao tình với người giang hồ, chỉ coi như đi ngang qua thấy chuyện vui là được. Nhưng vừa mới cấn bước thì ông già chặn lại, đưa tay ra, dùng khuôn mặt hiền hòa thân thiết nói:” Dừng bước, tiểu ca, cậu hiểu lầm tôi rồi, chúng ta có duyên gặp mặt, sao không ngồi trò chuyện một chút?”

Biết ngay mà, đã phát hiện thủ đoạn của bọn lừa đảo rồi, đi sao dễ.

“ Bác à, bác là thần toán bác bấm quẻ xem, không lừa bác, trên người cháu có 30 đồng thôi, gầy lắm ...” Suất Lãng vì bảo vệ mình tự báo gia sản, còn lộn trái túi quần ra, làm bộ mặt tội nghiệp, tôi nghèo lắm, ông xẻo cũng không được vài đồng đâu:

Không ngờ Cố lão đầu chẳng để ý, nho nhã làm động tác mời rồi tự ngồi xuống ghế dài trước:” Đừng căng thẳng Tiểu Soái, cậu thì nghèo như thế, tôi thì già như thế, hai chúng ta đều không uy hiếp tới nhau phải không?”

Đúng thế thật, Soái Lãng đảo mắt lần nữa một vòng xung quanh, lúc này mặt trời đã lên khá cao, người đi tập thể dục về nhà cả rồi, công viên vắng vẻ, trong vòng 50 bước chân chỉ có hai người họ, gần như không có uy hiếp gì, mà có thì y vẫn kịp phản ứng.

Lại cần thêm một chút mới nhận ra, cái lão già nhìn xa tiên phong đạo cốt, tới gần mới thấy gầy trơ xương, y phục làm bằng lụa cứ như treo trên mắt áo, lất pha lất phất. Soái Lãng tự tin dư sức đối phó với ông già ốm yếu thế này, ngồi xuống bên kia ghế, giọng bắt đầu có phần chớt nhả:” Đại tiên, cháu là kẻ thân phàm xác tục đầu đá, lời hay lời dở đều không nghe lọt tai, hai chúng ta tựa hồ chẳng có đề tài gì chung để nói.”

“ Có chứ, ai bảo không có?”

“ Có à?”

“ Đương nhiên rồi, ví dụ như ... Ví dụ tôi với cậu nói không chừng đều là người theo chủ nghĩa vô thần.”

Cố lão đầu vừa nói thế liền khiến Soái Lãng phì cười, thần tiên mà tự nhận vô thần, điều này ngang với việc ông ta tự thừa nhận là kẻ lừa đảo rồi, song ông ta vẫn bình thản:” Tiểu Soái, lúc nãy cậu cười trộm mấy lần là sao? Nhìn ra cái gì hả?”

“ Dạ không, dạ không ... Bác đúng là thần tướng số áo gai ... Ha ha ha.” Soái Lãng lắc đầu phủ định ngay, còn cười lảng đi, không được bóc trần, nếu không là đập vỡ bát cơm của người ta, không thể làm thế:

“ Vậy cậu có biết làm sao tôi suy diễn ra được không?” Cố lão đầu xòe ngón trỏ và ngón cái ra chống cằm, hỏi như trưng cầu Soái Lãng, bộ dạng tiên phong đạo cốt biến mất rồi, chỉ còn thái độ giống trẻ con nổi hứng chơi đùa:

Soái Lãng cười nghiêng đầu sang bên, đôi mắt vẫn đảo quanh cảnh giác, chẳng biết là không muốn nói hay là không biết.

Cố lão đầu không đợi được câu trả lời, một kế không thành lại nảy sinh kế nữa, cho tay vào túi rút ra vài tờ tiền phe phẩy:” Tiểu Soái, ai cũng biết bấm quẻ là giả, có điều nếu cậu có thể nói ra vì sao tôi đoán đúng thì số tiền xem quẻ hôm nay thuộc về cậu, thế nào? Có bản lĩnh lấy đi không?”

Úi dời, chiêu này thật sự quá linh nghiệm, vừa thấy tiền một cái Soái ca nhà ta sán ngay tới, y nói thật, trong người có mỗi ba mươi đồng, còn đang thất nghiệp nữa:” Bác nói thật chứ?”

“ Đương nhiên là thật, nếu không cậu cầm tiền đi ...” Cố lão đầu cười đưa tiền tới:

Những 600 đồng, đủ ăn cả tháng, số tiền này làm Soái Lãng nhìn mà thèm đỏ mắt, mấy tên béo trả khoản này không nhỏ, y làm sao đạt tới trình độ coi tiền bạc như bùn đất được? Chưa nói trong túi bây giờ đúng là túng thiếu, nếu tiếp tục không kiếm được việc làm, mấy bữa nữa ăn uống thế nào chưa biết. Biết cầm số tiền này khả năng có phiền phức, nhưng Soái Lãng hết cách rồi, đành liều thôi, rút tiền trong tay lão già, đút vào túi vỗ vỗ, lại cảnh cáo:” Đừng chơi xấu, tiền vào tay tôi là không lấy lại được nữa đâu.”

“ Được được, nói sai cũng thuộc về cậu ... Có thể bắt đầu được rồi, nói đi, Cố thiết quái tôi ở khu Kim Hà này xem như cũng có chút danh tiếng, rất ít khi đoán sai, xem chừng cậu nhìn ra vấn đề gì rồi.” Cố lão đầu dáng vẻ thành tâm thỉnh giáo, vừa nãy chàng trai này không chỉ cười trộm, còn dựa vào cây liễu bên hộ cười một mình, ông ta phải biết sơ hở của mình ở đâu, một người nhìn ra thì người khác cũng có thể nhìn ra:

“ Vấn đề à?” Soái Lãng không nghĩ thế, tay sờ sờ tiền trong túi áo ngực, tự tin hẳn:” Đó không phải là vấn đề, mà là lừa đảo, bác tính rất chuẩn, chỉ một câu không chuẩn.”

“ Ồ thế à? Tôi lừa đảo sao? Ba người bọn họ đều chấp nhận mà cậu lại có ý kiến cơ đấy.” Cố lão đầu tựa hồ muốn duy trì thanh danh bán tiên của mình:

“ Ha ha ha, đừng giả vờ nữa, điểm đầu tiên chính là câu ‘phụ tại mẫu tiên vong’.”

“ Thì sao?”

“ Mới đầu tôi cũng giật nảy mình, cho rằng bác nói chuẩn, nghĩ lại mới nhận ra, đây là một câu khứ hồi. Nghe qua thì ‘phụ tại mẫu tiên vong’ tức là cha vẫn còn, mẹ thì đã chết trước, đúng không? Nhưng ngược lại, câu này cũng có thể hiểu là, cha còn chết trước mẹ, đúng chưa? Dù là ai chết trước thì câu này cũng chuẩn thôi.” Soái Lãng đem một câu tách thanh hai ý trài ngược:

Nụ cười của Cố lão đầu cứng đờ, thằng nhóc này thế nào nghe ra được hàm ý ẩn trong câu như vậy, thật quái lạ, không khỏi nhìn lại y lần nữa.

Phản ứng của ông già làm Soái Lãng biết mình nói đúng, tiếp tục:” Tôi lại nghĩ kỹ hơn, không chỉ như thế, nếu cha mẹ hắn đều đã mất, bất kể là ai chết trước, câu này đều đúng, khả năng hai người cùng chết một lúc thực sự quá nhỏ bé. Dù cha mẹ người ta còn sống, câu này cũng chẳng sai, dù sao trong tương lai cũng phải có người chết trước, người chết sau, không thoát khỏi hàm nghĩa câu này ... Bác căn bản chẳng tính ra cái gì hết, chỉ cần nói ra câu này là luôn luôn đúng.”

(*) Anh em đọc sau này đi xem bói ngẫm kỹ lại lời thầy bói nói.

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch