Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 135: Trăm nghe không bằng mắt thấy

Chương 135: Trăm nghe không bằng mắt thấy


Sắc mặt cũng như thái độ của Khương Dung Dung bình thường đến mức không thể bình thường nữa.

Thế nhưng lông mày của Thẩm Phồn Tinh chợt nhảy lên hai lần, không khống chế được.

“Cô Thẩm? Thật…thật sự trăm nghe không bằng một thấy!”

Đinh Thành Vũ đứng gần chợt chủ động giới thiệu, mỉm cười.

Dĩ nhiên anh ta biết tin đồn về cô con gái lớn nhà họ Thẩm ra sao.

Thế nhưng thật sự không ngờ, đấy lại là một cô gái quá xinh đẹp.

Đôi mắt sau cặp kính gọng vàng khẽ hí lại, anh ta chẳng kiêng nể gì mà đứng đó, đánh giá Thẩm Phồn Tinh một cách trắng trợn.

Đẹp!

Quá đẹp!

Đặc biệt là tư thái nhẹ nhàng, độc đáo và tươi mát từ trên người cô, không có nữ nhân nào có thể bắt chước được.

Sự sang trọng và quý phái khó có thể chối cãi đó khiến người đối diện cảm thấy ngứa ngáy.

Khương Dung Dung đứng cạnh, dĩ nhiên bà ta nhìn thấy điều gì trong mắt Đinh Thành Vũ, trong mắt bà ta thoáng hiện lên ý cười.

Thế nhưng, Thẩm Phồn Tinh chỉ đứng yêm, không nói chuyện, sắc mặt của Khương Dung Dung cũng tái đi.

“Phồn Tinh! Cậu Đinh nói chuyện với cô, cô không nghe à?”

Bà ta nhỏ tiếng mắng cô, ánh mắt sắc như dao cạo nhìn về cô đầy ý cảnh cáo.

Đôi mắt Thẩm Phồn Tinh đột nhiên lướt qua Khương Dung Dung, đầy lạnh lùng.

Ánh mắt đó thực sự khiến cho bà ta thấy e dè.

Đinh Thành Vũ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Phồn Tinh, lại phát hiện thoáng qua sự lạnh lẽo càng làm cho anh ta cảm thấy vô cùng hứng thú.

“Ài, tổng giám đốc Khương à, đừng nghiêm khắc như thế!”

Khương Dung Dung hơi bất mãn, "Để cậu Đinh cươi rồi, cháu gái tôi tính tình thật sự còn rất nhiều thiếu sót!”

“Sao thế được, chẳng phải như thế càng thể hiện rõ sự độc đáo của cô Thẩm đây sao?”

Khương Dung dung cố mỉm cười, hơi nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Hứa Thanh Tri kéo đi.

Ánh mắt của Đinh Thành Vũ vẫn nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Thẩm Phồn Tinh. Từ khuôn mặt anh tuấn, thoáng lướt qua một ánh nhìn không lương thiện.



Thẩm Thiên Nhu hỏi người phục vụ, rồi tìm thấy Tô Hằng trên sân thượng ở hành lang.

Cô ta nhẹ nhàng đi tới sau lưng anh ta, vươn hai tay ôm lấy vòng eo gầy, áp người mình dựa vào sau lưng anh ta.

“Anh Hằng…!”

Tô Hằng nhíu mày, nhìn xuống đôi tay đột nhiên xuất hiện trên eo mình. Anh ta mím môi, sau đó chậm rãi xoay người.

"Sao anh lại ở chỗ này, có lạnh không?"

Thẩm Thiên Nhu dịu dàng hỏi anh ta, nhưng lại không nghe thấy câu trả lời.

"Anh Hằng, anh có yêu em không?"

Thẩm Thiên Nhu cắn chặt môi, nước mắt giàn giụa.

Đôi mắt Tô Hằng hơi sững sờ trong giây lát, không ngờ Thẩm Thiên Nhu lại hỏi mình một cách đột ngột như vậy.

"...Anh biết không? Em cảm thấy rất bất an! Em biết anh có hôn ước với chị gái em, nhưng vẫn cứ không cưỡng lại nỗi mà yêu anh! Em luôn cố gắng phấn đấu để mọi người có thể cảm thấy em là người tốt nhất, là người có tư cách sánh đôi với anh!

…Em cứ nghĩ tối nay là thời điểm để chứng minh tất cả những điều này, nhưng không ngờ chị ấy lại dùng dáng dấp kiêu sa và xinh đẹp như vậy xuất hiện trong bữa tiệc tối nay! Mọi người đều bị mê hoặc bởi chị ấy, kể cả anh! Anh Hằng! anh có biết, tối nay, ánh mắt anh khi nhìn chị ấy thế nào không? Mỗi cái nhìn như một nhát dao, cứa vào tim em! Em rất muốn được ở bên anh, không muốn mất anh. Anh Hằng, em sợ, em thực sự sợ...!”

Thẩm Thiên Nhu nói xong, nước mắt cô ta rơi xuốt đất như những giọt pha lê tan vỡ.

Tô Hằng lại cảm giác yêu thương người con gái này vô tận.

Cả buổi tiệc, cô ấy sai lầm, nhưng không hề dám khóc một lời.

Đến bây giờ, khi không còn ai bên cạnh, cô mới dám bật khóc đầy xót xa như thế!

Lời của Thẩm Thiên Nhu như khứa vào trái tim anh ta, khiến anh ta cảm thấy đau khổ, lại cảm thấy đầy tội lỗi.

Anh ta không thể phủ nhận những gì Thẩm Thiên Nhu vừa nói, anh ta thừa nhận tối nay thực sự anh ta đã mị Thẩm Phồn Tinh mê hoặc.

Đưa tay lau nước mắt trên mặt Thẩm Thiên Nhu, Tô Hằng thở dài, "Đừng khóc! Trang điểm trôi hết rồi, không xinh đâu!”

Thẩm Thiên Nhu mím môi, lắc đầu, “Em vốn không xinh rồi! Tối nay, mặt mũi gì cũng mất hết rồi! Đến anh cũng giữ không được, thì đẹp làm gì?”

“Vớ vẩn, anh nói không cần em khi nào?” Tô Hằng bất lực nói, nhưng giọng điệu đầy cưng chiều.

Thẩm Thiên Nhu nhích tới, cánh tay mảnh khảnh, mềm mại của cô ta ôm cổ Tô Hằng một cách thân mật. Cô ta ép cơ thể quyến rũ của mình vào lồng ngực săn chắc của Tô Hằng, ánh mắt ngập nước, kiễng chân lên hôn Tô Hằng.

C139






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch