Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 175: Họp thường niên (14)

Chương 175: Họp thường niên (14)


Tô Hằng lúc này mặt mũi cũng tái nhợt, bàn tay đang nắm tay Thẩm Thiên Nhu cũng cứng đờ, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Thẩm Phồn Tinh bước xuống sân khấu, thật lâu cũng chưa thu hồi.

Thẩm Thiên Nhu nhận ra sự khác thường của anh ta, cắn chặt môi, thoát khỏi tay Tô Hằng, sau đó lảo đảo chạy theo, hét lên với bóng lưng Thẩm Phồn Tinh:

"Chị ơi, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Anh Hằng cũng luôn dằn vặt đau khổ, em cũng rất hổ thẹn với chị. Mấy năm qua, em vẫn luôn muốn nói rõ với chị... Xin lỗi, đều là lỗi của em, do em không khống chế được cảm xúc của mình, là em..."

"Được rồi Thiên Nhu! Đừng nói nữa, là lỗi của anh, là anh có lỗi với Phồn Tinh chứ không phải em!"

"Không, anh Hằng, là em, là lỗi của em..."

Tô Hằng tiến lên, ôm lấy Thẩm Thiên Nhu đang khóc sướt mướt vào lòng, gương mặt đầy yêu thương và hổ thẹn.

Trịnh Phồn Tinh dừng bước, quay đầu lại nhìn hai người đang có phúc cùng hưởng kia, lạnh lùng lên tiếng: "Nói mấy lời này làm gì? Muốn tôi chúc phúc cho hai người à?" Thẩm Phồn Tinh gật đầu: "Một tra nam, một tiện nữ, hai người thật là xứng đôi! Chúc phúc hai người!"

Thẩm Phồn Tinh vừa dứt lời, màn hình LCD trên sân khấu bỗng nhiên lóe sáng, hai đứa trẻ hoạt hình mặc yếm đó, đang không ngừng ngoáy mông.

Đồng thời, giọng nói non nớt bén nhọn vang lên.

"Chúc cho chị Thẩm Thiên Nhu và anh Tô Hằng cuối cùng cũng kết thúc chuyện yêu đương lén lút, tu thành chính quả! Hai người trời sinh một đôi, đất sinh một cặp, nguyện cả đời này vĩnh viễn không xa nhau, tạo phúc cho nhân gian..."

Hai giọng nói non nớt vang khắp cả hội trường.

Tất cả mọi người im lặng.

Khóe miệng Thẩm Phồn Tinh cũng không khống chế được mà co giật.

Cái này...

Chị Thẩm Thiên Nhu?

Anh Tô Hằng?

Đây là ai bày ra vậy?

Đừng nói là Bạc Cảnh Xuyên...

Nếu mà là anh thì hình tượng hoàn hảo của anh trong lòng cô đã bị phá hủy rồi.

Thật sự có thể thế này à?

Mấy giây sau, bất ngờ có tiếng pháo hoa nổ rầm rầm, toàn bộ màn hình vang lên tiếng nổ tanh tách, phía trên xuất hiện một tấm hoành phi- Khắp Chốn Vui Mừng.

"Phụt..." Thẩm Phồn Tinh không nhịn được nữa, bật cười.

Đây rốt cuộc là do ai bày ra đây?

Ai mà có thể đạt được đến trình độ này?

Ngàn vạn lần đừng là Bạc Cảnh Xuyên!

Ngàn vạn lần đừng là Bạc Cảnh Xuyên!

Ngàn vạn lần đừng là Bạc Cảnh Xuyên!

Nếu không hình tượng thực sự sẽ tiêu tan!

Cô nghĩ không không dám nghĩ, người lúc nào cũng được hình dung bằng hai từ "Sang quý" như Bạc Cảnh Xuyên lại có thể làm ra được điều này.

Tiếng cười của cô đã mang đến tiết tấu cho hội trường.

Giây tiếp theo, toàn bộ hội trường lại được một trận cười vang.

"Tiểu ca ca, tiểu tỷ tỷ, ai làm ra cái này buồn cười thế!"

"Trời sinh một đôi, đất sinh một cặp, tra nam tiện nữ đúng là tuyệt phối!"

"Tạo phúc cho mọi người, ha ha ha... Không được, tôi cười đau hết cả bụng rồi. Tốt nhất là đừng bao giờ chia tay, chúng tôi không muốn bị tra nam tiện nữ hãm hại đâu!"

Biểu cảm của Thẩm Thiên Nhu và Tô Hằng thiên biến vạn hóa đến mức không biết phải dùng từ gì để hình dung.

Thẩm Phồn Tinh đứng cách hai người họ một khoảng khá xa, cô mỉm cười nhìn về phía đó :"Chúc mừng."

Mọi người càng cười to hơn.

Thẩm Phồn Tinh nói xong thì xoay người rời đi.

Lúc này, Khương Dung Dung mới đột nhiên phản ứng lại, bước nhanh xuống sân khấu.

"Cô đứng lại!"

Giọng nói bén nhọn của bà ta vang lên, Thẩm Phồn Tinh làm như không nghe thấy, đi thẳng ra cửa.

Nhưng bốn tên vệ sĩ thân hình cao lớn đột nhiên chặn cô lại.

Khương Dung Dung đi về phía cửa, tức giận nói.

"Trên người cô đang chảy dòng máu của Thẩm gia, quan hệ huyết thống cô nói đoạn tuyệt là có thể đoạn tuyệt à?"

Thẩm Phồn Tinh lạnh mặt, đang định lên tiếng thì bên ngoài bỗng có mười mấy vệ sĩ bước vào, dễ dàng khống chế bốn người vệ sĩ kia, bảo vệ Thẩm Phồn Tinh.

Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên ngoài cửa.

C186






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch