Trong gương đang có máu tươi rịn ra, một giọt một giọt, giống hệt như thần lộ trên lá cây.
Từng giọt máu tươi đang chảy ra, thế nhưng nó còn chưa chảy xuống, toàn bộ máu tươi tụ lại ở vị trí chính giữa cái gương tạo thành một vũng máu, mà vũng máu này đang nhanh chóng khuếch tán, chiếm gần như một nửa mặt kính.
Xoẹt.
Phảng phất như vải vóc bị xé rách.
Vết máu bị xé toang, một nắm tay chỉ còn xương cùng một chút thịt nát xuất hiện vươn tới…
A a a a a! ! !
Tiếng kêu thảm thiết kịch liệt hơn.
Đôi thỏ lớn trước ngực run rẩy hệt như động cơ nhỏ chạy bằng điện, Lý Mộc Đồng vẫn chưa té xỉu, cô ấy vẫn còn một tia lý trí, xoay người nhanh chóng chạy ra phía ngoài phòng tắm.
Xoẹt!
Vết máu hoàn toàn bị xé ra.
"Liễu Thiểu Long", nửa người thậm chí cả nửa gương mặt nửa cái đầu đều là máu thịt mơ hồ từ trong gương đi ra.
Một chân của hắn ta đã gãy, bước đi khập khiễng nhưng tốc độ cực nhanh, mỗi một bước lại lưu lại một vết máu trên sàn nhà.
Sau đó.
"Liễu Thiểu Long" nhìn thấy Lý Mộc Đồng vừa chạy mất dạng từ trong phòng bếp đi ra, trong tay của cô ấy còn có cầm theo một chiếc —— dao phay?
Ha ha ha.
Bởi vì nửa gương mặt không còn máu thịt gì nên khi Liễu Thiểu Long cười rộ lên, có chút lọt gió.
... ... ... ...
"Quá thoải mái!"
Tô Mục Nhiên trực tiếp lái xe với vận tốc 120km/h.
Thành Linh Châu là thành phố hạng ba.
Vào giờ này, trên đường phố căn bản không có bao nhiêu người đi đường, xe cũng rất ít, chẳng qua giao lộ có đèn xanh đèn đỏ lại rất nhiều.
Tô Mục Nhiên cũng không để ý.
Dù sao cũng không phải xe của mình.
Hắn một đường bấm còi inh ỏi, gần như không hề giảm tốc độ, chỉ chốc lát sau, phía sau đã vang lên tiếng hú của xe cảnh sát.
Gần đây bộ giao thông quản rất nghiêm, thế mà không ngờ còn có người dám đua xe ngay trên đường lớn như vậy, khi cảnh sát giao thông nhận được điện thoại còn tưởng bản thân nghe lầm ——120 km/h? CMN ngươi cho rằng ngươi đang đi trên đường cao tốc sao?
"Hoa Viên Minh Châu, hẳn là ở vị trí phía sau giao lộ kia."
Tô Mục Nhiên phanh gấp, dừng xe ở ven đường, xe còn chưa dừng hẳn hắn đã nhảy ra khỏi xe chạy mất.
Đương nhiên việc lái xe vào Hoa Viên Minh Châu phải nhanh hơn tốc độ hắn chạy bằng chân, thế nhưng nếu hắn chạy xe vào, đến lúc đó sẽ có cảnh sát đi theo phía sau, sẽ rất phiền phức.
Vận chuyển pháp lực, Tô Mục Nhiên chạy nhanh, mà giá trị pháp lực cũng đang tiêu hao một cách nhanh chóng.
"Chuyển đổi."
Hiện tại Tô Mục Nhiên có tổng cộng 8 điểm công đức, hắn chuyển hóa hết thảy thành giá trị pháp lực, lập tức có một luồng nhiệt lưu trào lên trong cơ thể, thậm chí Tô Mục Nhiên còn cho rằng bản thân mình đang bay lên.
Một bước có thể bật xa tới mấy mét.
Hắn chạy một mạch tới vị trí 2 block 3, đi thang máy lên tầng sáu.
"Tiêu hao xấp xỉ 5 điểm giá trị pháp lực..."
Tô Mục Nhiên cảm thấy thịt đau.
"Mẹ nó."
"Chờ lát nữa phải bắt tên lưu manh Liễu Thiểu Long kia bồi thường cho mình gấp mười lần."
Hắn ấn chuông cửa nhưng không có ai đáp lại.
Dán tai lên cửa, Tô Mục Nhiên có thể nghe được tiếng đùng đùng cùng với tiếng thét chói tai của Lý Mộc Đồng bên trong.
Tình huống khẩn cấp!
Tô Mục Nhiên nhấc chân đạp thẳng một đạp, một đạp này hao phí một điểm giá trị pháp lực của hắn.
Rầm!
Cửa bị đá bay.
Trong phòng, Lý Mộc Đồng đang đứng trước cửa nhà bếp, trong tay cô ấy còn ôm một chồng bát đĩa dùng sức ném thẳng ra ngoài.
A!
Xoảng~!
A!
Xoảng~!
Cô ấy đập một lần lại hét lên một lần.
"Liễu Thiểu Long" lại không ngừng nhảy quanh trốn tránh.
Ha ha ha.
Vừa tránh vừa thều thào cười.
"... ..."
Tô Mục Nhiên trừng to mắt.
CMN.
Mẹ nó ngươi là quỷ, ngươi còn sợ cái cọng lông gì?
Còn cái cô gái này.
Không ngờ vóc người cô ấy lại nóng bỏng như vậy?
Lý Mộc Đồng ngừng lại, cô ấy nhìn về phía Tô Mục Nhiên...
Lúc trước, tinh thần của cô ấy đã bị kéo căng tới cực hạn, bây giờ vừa thấy có người tới cứu, lập tức buông lỏng...
Sau đó cô ấy ném chồng bát cuối cùng trong tay đi —— Lại kinh hô một tiếng rung trời, sau đó lập tức ngất đi.
"Rống!"
Liễu Thiểu Long quay đầu, nhìn về phía Tô Mục Nhiên.
Cái miệng tràn đầy máu tươi của hắn ta mở to, dường như đang gầm thét, sau đó khập khiễng đánh về phía Tô Mục Nhiên.
"... ..."
Tô Mục Nhiên xạm mặt lại, con quỷ này cũng quá mẹ nó hiếm thấy, đúng không?
"Keng!"
"Ngươi đã bị quỷ hồn của Liễu Thiểu Long công kích, điểm công đức +1."
Ngay sau đó, Tô Mục Nhiên mừng rơn.
Sở dĩ hắn phải vội vã chạy từ bệnh viện tới đây như vậy, ngoại trừ để trừng trị "Liễu Thiểu Long", không phải là vì điểm công đức sao?
Liễu Thiểu Long thấy công kích của mình vô dụng, giận tím mặt, lần thứ hai vươn tay ra chụp lấy Tô Mục Nhiên... Thế nhưng, hắn ta là người què, mà cái chân còn hoàn chỉnh lại đụng phải ghế sa lon.
Thân thể ngã sấp xuống.
"Đừng!"
Tô Mục Nhiên kinh ngạc.
Nếu lần công kích này rơi vào khoảng không, há chẳng phải sẽ khiến bản thân mình ít đi một điểm công đức sao?
Tô Mục Nhiên nhào tới khiến móng vuốt chỉ còn xương trắng kia đánh thẳng vào trên ngực mình.
Trên quần áo không có lấy một vết nhăn, thế nhưng lại có một cơn gió lạnh âm tà đâm thẳng vào ngực.
Nếu là người bình thường bị một chút âm khí như vậy nhập thể, tối thiểu cũng phải tiêu hao mất một chút khí huyết, cảm thấy tinh thần hoảng hốt.
Vậy mà, căn bản là Tô Mục Nhiên không có cảm giác gì.
"Keng!"
"Ngươi đã bị quỷ hồn của Liễu Thiểu Long công kích, điểm công đức +1, điểm kinh nghiệm kỹ thuật lái xe +1."
"Liễu Thiểu Long" ngây dại.
Trên gương mặt máu thịt mơ hồ phủ đầy một tầng khiếp sợ.
Tô Mục Nhiên hé miệng cười cười, ở dưới ngọn đèn hàm răng trắng noãn dường như có một tia hàn quang lóe lên rồi biến mất, hắn nâng Liễu Thiểu Long dậy, nói: "Cẩn thận một chút, đừng ngã, như vậy đi, ta đứng bất động, ngươi tới đánh ta."
"... ..."
Liễu Thiểu Long cảm thấy hoài nghi quỷ sinh.
Máu của hắn nhỏ xuống đất, tạo thành một hàng chữ bằng máu: Ngươi không sợ ta?
"Sợ cái con mẹ ngươi!"
Tô Mục Nhiên tát một tát, quát lên: "Đã bảo ngươi đánh ta rồi, mẹ nó ngươi không hiểu tiếng người sao? ?"