Điền Trấn Bắc thu đội, mới vừa đi vào phòng làm việc, điện thoại riêng lại reo lên.
"Lão Điền à."
"Ông sắp xếp lại hết tất cả tư liệu trong tay ông đi, người của phía trên đã tới rồi, hiện tại bọn họ muốn gặp ông ngay đấy."
Cả cục cảnh sát này người dám gọi Điền Trấn Bắc là "Lão Điền" chỉ có một người —— cục trưởng cục cảnh sát thành Linh Châu, Vương Chính Dương, tin tức hắn ta thăng chức đã được xác định, mấy ngày gần đây hắn ta đang bàn giao công việc, vì thế những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây hắn ta không quản nhiều.
Chẳng qua, nếu người của phía trên đến, đương nhiên Vương Chính Dương phải ra mặt tiếp đón.
Sau khi cúp điện thoại, Điền Trấn Bắc ôm lấy chồng hồ sơ chất đống trên bàn.
Căn bản không cần phải sắp xếp chỉnh sửa gì.
Mấy thứ trước mặt này đều là những thứ có liên quan.
Hắn ta đi tới phòng làm việc của cục trưởng.
Gõ cửa.
Trong văn phòng của cục trưởng, ngoại trừ Vương Chính Dương tóc hơi hoa râm còn có hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, nam khoảng chừng ba mươi tuổi, âu phục phẳng phiu, nữ vóc người no đủ, trên người mặc áo da bó sát.
"..."
Điền Trấn Bắc há to miệng.
Hắn ta hơi tức giận.
Rầm~!
Hắn ta nặng nề đặt một chồng hồ sơ lớn lên bàn làm việc của cục trưởng.
"Hồ đồ!"
"Cục trưởng, vụ án này không phải ông không biết, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi hung thủ đã dùng thủ pháp quỷ dị liên tục giết năm người, hệ số nguy hiểm cực cao!"
"Vậy mà không ngờ phía trên lại phái hai tên nhóc tới đây?"
"Để mạ vàng?"
"Hay là đến đánh mặt lão Điền tôi đây?"
Vương Chính Dương sầm mặt lại, quát lớn: "Lão Điền!"
Thế nhưng đôi nam nữ trẻ tuổi kia lại không quá để ý.
Hoặc có lẽ là khinh thường, không thèm để ý?
Người thanh niên mặc âu phục đứng dậy, cười nói: "Cục trưởng Điền có nghi ngờ cũng đúng thôi."
"Nếu nói về kinh nghiệm tư chất phá án, thật sự là chúng tôi không bằng cục trưởng Điền."
"Nhưng vụ án này đã vượt ngoài phạm trù của một vụ án mạng bình thường, vì thế vẫn nên để chúng tôi tiếp nhận thì tốt hơn."
Lúc này, người phụ nữ mặc áo da vẫn cao lãnh nãy giờ chợt đứng dậy, cô ấy nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ đặc chế trên cổ tay, nhỏ giọng nói: "Phương bắc, khoảng chừng bốn mươi năm mươi km mơ hồ truyền đến giao động năng lượng."
"Chúng ta đi, đi kiểm tra một chút xem."
Người đàn ông mặc âu phục cùng người phụ nữ mặc đồ da xoay người rời đi.
"..."
Điền Trấn Bắc chớp chớp mắt.
Lúc này, nếu hắn ta còn không nhìn ra sự bất phàm của người đàn ông mặc âu phục cùng người phụ nữ mặc đồ da này, vậy bao nhiêu năm nay hắn ta thật sự sống vô dụng rồi, lúc này hắn ta nhìn về phía Vương Chính Dương, kinh ngạc vô cùng hỏi: "Bọn họ có lai lịch gì vậy?"
Vương Chính Dương lắc đầu.
"Tổ chức bí mật, tôi cũng không rõ lắm, chẳng qua... dường như không phải người bình thường."
Không phải người bình thường?
Điền Trấn Bắc nhíu mày.
Chẳng lẽ, trên cái thế giới này thật sự có siêu nhân tồn tại?
... ...
Đỉnh núi Bắc Sơn.
Lực khí huyết của Tô Mục Nhiên mạnh mẽ bùng phát, một đấm đánh nát hắc bào "khỏa thi quỷ", ngay sau đó hắn lại xoay người nhanh chóng đi về phía bên trong sơn động.
Đèn đầu người vẫn đang chiếu sáng.
Vương Ngũ Lục cũng đi theo sau lưng Tô Mục Nhiên.
Không ngờ... nó không ra tay?
Điều này khiến Tô Mục Nhiên ít nhiều gì cũng thấy hơi nghi ngờ.
Không ngờ cái người trong sơn động kia lại có thể bình tĩnh như thế?
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút.
Quét!
Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm vào tay.
"Lấy pháp lực của mình hiện tại, cho dù không thể thôi động Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm nhưng món pháp bảo này vốn là tiên khí, đương nhiên cũng có lực khắc chế mạnh mẽ đối với mấy vật âm tà."
Sơn động rất sâu.
Đi thẳng tới khoảng chừng mười mét lại xuất hiện một cầu thang kéo dài xuống tới mặt đất.
Bên trong sơn động, mùi lạ kia càng ngày càng nồng.
Đèn đầu người vẫn đang chiếu sáng.
Tô Mục Nhiên phát hiện... trong sơn động rải rác một số bạch cốt.
Thuận theo cầu thang đi xuống dưới.
Không gian bên dưới này lại càng lớn hơn.
Là một tòa mộ thất.
Tòa mộ thất này cũng không quá sang trọng, chỉ là một mộ thất lớn được xây dựng từ gạch xanh mà thôi.
Trong một thất còn có hai đèn đầu người nổi lơ lửng.
Cả tòa mộ thất đèn đuốc sáng trưng.
Trên mặt đất còn có một lớp xương trắng, hẳn là vật bồi táng được hạ táng theo những quan to quyền quý thời cổ đại.
Ngoài ra dưới đất còn có bốn thi thể không đầu.
Dựa vào cách ăn mặc của mấy thi thể này cùng mấy cái xẻng Lạc Dương tán loạn xung quanh, rada dò xét, dụng cụ đào móc… hiển nhiên đám thi thể này là của lũ trộm mộ... Bên phía Tây Bắc, mấy năm gần đây, lũ trộm mộ càng lúc càng càn rỡ, nếu nói theo ngôn ngữ trong nghề của bọn hắn, chính là "đào bảo".
Bên trong mộ thất có một quan tài đá rất lớn.
Trước quan tài đá... có để một tấm… sa lon?
Khóe miệng Tô Mục Nhiên giật giật.
Thần mẹ nó sa lon.
Để thứ này ở đây thật quá nát phong cảnh.
Trên ghế sa lon có một lão già gầy còm mặc trang phục tôn trung sơn, lão giả này bắt chéo hai chân, dập tắt đầu thuốc lá trong tay.
"Không hổ là truyền nhân của Long Hổ Sơn, xem ra lão tặc Trương Trường Xuân này cũng không keo kiệt với cậu, dốc lòng truyền thụ sở học cả đời của ông ta cho cậu?"
Lão già gầy còm đứng dậy.
Đùi phải của hắn ta không được bình thường.
Giọng nói của hắn ta cũng cực kỳ khàn khàn.
Không đợi Tô Mục Nhiên mở miệng, lão già đó đã như người bị bệnh tâm thần, trầm thấp rít gào: "Trương Trường Xuân chết tiệt, mối thù bị đánh gãy chân mười lăm năm trước ta còn chưa báo, không ngờ ông ta đã chết rồi?"
"Ta khổ tu mười lăm năm!"
"Không ngừng nghiên cứu thuật pháp cản thi, cuối cùng cũng có thể đạt đến hậu thiên cực hạn, lại đến Tây Bắc, dưới cơ duyên xảo hợp phát hiện ra tòa cổ mộ này, chủ nhân của cổ mộ đã gần thành cương, đợi tới đêm trăng tròn hẳn nó có thể triệt để hoàn thành quá trình lột xác."
"Đến lúc đó, Chúc Vu Sơn ta có thể mượn âm khi trong quá trình xác ướp cổ hóa cương thi tản ra, một lần đột phá bước vào cảnh giới Tiên Thiên, lại không nghĩ rằng, đúng lúc này lão tặc Trường Xuân lại chết đi?"
"Đúng rồi."
"Ông ta vốn có bệnh kín trong người, mặc dù năm đó ông ta có thể cắt đứt chân của ta thế nhưng chính ông ta cũng phải trả giá, chết là đúng."
Tô Mục Nhiên cảm thấy ngơ ngác.
Đang là thế giới thần quái yên lành, vì sao đột nhiên lại trở thành thế giới võ hiệp rồi?
Thuật pháp cản thi?
Xác ướp cổ thành cương?
Hậu thiên cực hạn?
Cảnh giới Tiên Thiên?
Đây là mấy thứ đồ chơi gì?
Trầm ngâm chốc lát, Tô Mục Nhiên buồn bã nói: "Lắm lời vậy, xin hỏi, rốt cuộc là ông đang muốn biểu đạt điều gì?"