"Cháu chỉ đi xem một chút, thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút thôi."
Đương nhiên Tô Mục Nhiên không thể nói thật tất cả mọi chuyện cho tài xế xe taxi biết, nếu không ngộ nhỡ bác tài này không chịu chở hắn đến đó thì sao?
Chẳng qua, điều khiến Tô Mục Nhiên không nghĩ tới là ngay ngày hôm qua lại có người chết đuối ở công viên Hoàng Hà... Chẳng lẽ đám người trẻ tuổi hiện tại đều cứng cỏi thích cảm giác mạnh đến thế?
... ...
Cùng lúc đó.
Thành Linh Châu, trong sảnh lớn của một khách sạn tương đối lớn.
Hôm nay nữ streamer quần ngắn mát mẻ "Nghiên Nghiên" kia cố ý trang điểm rất xinh đẹp, trợ lý của cô ấy chịu trách nhiệm cầm camera.
"Tốt rồi."
"Mấy cục cưng, chúng tôi đã bắt đầu livestream đúng giờ với mấy cục cưng đây."
"Hiện tại là tối ngày 7 tháng 11 năm 2018, lúc 10h40, còn hơn một giờ nữa đã đến nửa đêm 12 giờ, có người nói mười hai giờ đêm chính là thời gian âm khí nặng nhất trong ngày, mà lúc ấy cũng là lúc dễ gặp phải..."
Nghiên Nghiên nói tới điểm là dừng.
Dù sao hai năm qua, trên web cũng quản chế mấy streamer như các cô ấy tương đối nghiêm ngặt, đánh bạc ma túy tuyên truyền phong kiến mê tín dị đoan sẽ bị dọn dẹp sạch sẽ.
Thế nhưng mấy năm trước thì sao?
Đó là khoảng thời gian giới livestream hot nhất cũng dễ kiếm tiền nhất, không cần làm gì nhiều, cả ngày chỉ cần bày ra vài “tư thế” trước màn ảnh đã có thể kiếm bộn.
"Hì hì."
"Đợi tới gần 12 giờ tôi sẽ thay áo tắm, xuống nước bơi lội thử xem mấy thứ như quỷ nước này rốt cuộc là thật hay giả."
Cô ấy có rất nhiều fans.
Bình luận rậm rạp chằng chịt.
"Sắc tình streamer."
"Xin hỏi, streamer có thay áo tắm ngay trước màn hình không?"
"Nước nào ở Linh Châu có đại quân vậy?"
Nghiên Nghiên nhìn lướt qua mấy bình luận.
Rất hot.
Thậm chí còn hot hơn cả lần livestream hot nhất của cô ấy.
Mấy nữ streamer khác phần lớn đều ca hát khiêu vũ hoặc dùng đồ ăn ngon để hấp dẫn người xem, hay tục hơn một chút chính là tìm đủ mọi chiêu trò tới gần trai đẹp... Đương nhiên cũng có ngoại lệ, tỷ như Nhị tẩu ở đông bắc.
Nhưng về đề tài tìm hiểu vùng đất linh dị?
Cô ấy tuyệt đối là nữ streamer đứng đầu trong đề tài này.
Chuyến đi đến thành Linh Châu này thật sự là đến đúng địa điểm rồi.
Ừm... Còn có thể gặp được fans giàu có của mình, mặc dù hắn ta hơi đen hơi xấu, thế nhưng lúc ở trên giường lại rất mãnh liệt.
Xuất phát.
Đám người đi thẳng về phía công viên Hoàng Hà.
... ...
Công viên Hoàng Hà cách trung tâm thành phố không xa, chỉ đi xe hơn 10 phút đã tới.
Công viên Hoàng Hà ở Linh Châu cũng không thể tính là công viên lớn, bình thường số lượng người trong công viên cũng sẽ không nhiều.
Người địa phương thì không thấy nơi này có điểm gì thú vị, còn người bên ngoài... thật ra, Linh Châu là căn cứ của dân tộc Hồi, mà rất nhiều người lại có cái nhìn phiến diện đối với người dân tộc Hồi, vì thế thật sự không có mấy người dám chạy tới nơi này để du lịch.
Kỳ thực phần lớn người đều chỉ nghe nhầm đồn bậy mà thôi.
Dựa theo số liệu cho thấy, Tây Hạ là tỉnh có tỉ lệ tội phạm thấp nhất trong nước, đại đa số người ở đây đều rất thuần phác hiếu khách.
Rất nhanh.
Taxi ngừng lại.
Tô Mục Nhiên trả tiền xuống xe.
Tài xế xe taxi cũng đi xuống.
Hẳn là bác tài mắc tiểu, mà gần cửa công viên Hoàng Hà lại có nhà vệ sinh công cộng, vì thế bác tài vào đó đi vệ sinh.
Cửa chính của công viên đã bị khóa.
Vào cửa chính lập tức tới một cây cầu treo, cầu treo này dài chừng trăm mét, chủ thể là một sợi xích sắt to ngăm đen, bên dưới được làm từ những tấm ván gỗ cứng rắn.
Cầu treo rất rộng, đủ cho hai chiếc xe song song đi qua.
Bên dưới cầu treo này chính là Hoàng Hà.
Dòng chảy của sông nơi này cũng không thể tính là quá xiết, hè năm nào cũng có không ít người tới đây du lịch.
Tô Mục Nhiên đi tới trước cửa chính, chuẩn bị mở cửa đi vào.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Một ông lão gầy nhom từ trong phòng bảo vệ đi ra, mắng: "Ranh con, cậu không muốn sống nữa sao? Mới hôm qua có một người chết ở đây vậy mà giờ cậu còn muốn vào trong làm gì?"
Tô Mục Nhiên mới vừa bước chân lên khung cửa lập tức cười cười, thả chân xuống.
Hắn trêu ghẹo nói: "Ông cụ, chảu chỉ muốn vào xem thôi."
"Xem cũng không được!"
Thái độ của ông cụ rất kiên định.
Tài xế xe taxi vừa kéo khóa quần lên vừa đi tới bên này.
"Ha ha, tên nhóc, không phải chú đã bảo cháu không vào được rồi sao? Thế nào? Hay là để chú đưa cháu về? Bên này không dễ đón xe chút nào."
Tài xế này rất lắm lời.
Vừa nhìn thấy cụ ông liền chào hỏi.
Hắn ta châm một điếu thuốc, hỏi: "Ông này, mấy lời ông nói hôm qua đều là thật sao? Trong dòng Hoàng Hà này chỉ cần đêm tới lại có người hô cứu mạng?"
Sau đó lại đưa một điếu thuốc cho ông cụ.
Ông cụ hút.
Rất mất kiên nhẫn.
"Nói nhảm, tuổi của tôi đã lớn tới mức nào rồi còn lừa gạt ông làm gì?"
Tô Mục Nhiên nghiêm túc nhìn nhìn lão già.
Trên người lão ta không hề có khí âm uế.
Đương nhiên là ông cụ chưa từng tiếp xúc với quỷ nước.
Chẳng qua nghĩ lại cũng đúng.
Người lớn tuổi cũng không tin tưởng chuyện "không có quỷ thần" như người trẻ tuổi, mà đối với những thứ không biết rõ người ta thường vô thức nảy sinh lòng kính sợ.
Ông cụ làm bảo vệ giữ cửa, mà nơi này cũng có camera giám sát.
Có người đi vào hay không chẳng lẽ ông cụ còn không rõ sao?
Hơn nửa mỗi khi trời tối lại có người hô cứu mạng.
Ông cụ cũng không ngu dốt, hiển nhiên không thể nào xuất hiện tình huống mà ngày nào cũng có người nhảy xuống sông cầu cứu, đúng không?
Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua.
Hơi mát mẻ.
Trong gió, mơ hồ có một giọng nữ đang hô to.
Cứu mạng.
Cứu mạng!
Tài xế xe trừng lớn hai mắt, thật đúng là mẹ nó có?
Ông cụ thì lại ôm thái độ thấy mà không thể trách, ông ấy phất phất tay, nói: "Tên nhóc, trở về đi, những người trẻ tuổi các cậu đều là người chưa từng trải nên không biết sợ hãi, đừng chỉ vì chút lòng hiếu kỳ mà nạp mạng... Ôi, mẹ nó cậu mau quay lại đây cho tôi!"
Cụ ông còn chưa nói dứt lời Tô Mục Nhiên đã chạy.
Hai mắt hắn tỏa sáng, không thể nén nổi hưng phấn, mấu chốt nhất là tốc độ của hắn nhanh tới kỳ quái, hai chân vừa bước ra đã bật người nhảy lên, trực tiếp nhảy qua cửa chính cao tới hơn hai mét.