(1) Quỷ anh: ý chỉ loại quỷ là những đứa bé mới sinh.
Tô Mục Nhiên lắc đầu.
Hắn vươn một ngón tay ra, làm một động tác “suỵt”.
Tài xế xe cùng người phụ nữ đang mang thai không nhìn thấy "đứa bé", đương nhiên cũng không nghe được những lời "đứa bé" nói, nhưng bản thân mình chỉ có thể giao lưu ý niệm cùng "đứa bé" này, một khi mở miệng, phỏng chừng bọn họ sẽ ngơ ngơ ngác ngác.
Đại khái khoảng chừng hai ba phút, bụng của người phụ nữ đang mang thai mới không còn quá đau nhức nữa, phục hồi tinh thần lại…
Cô ấy đã khóc thành một người nước mắt.
Lau khô nước mắt.
Ngẩng đầu, nhìn về phía tài xế xe.
Ánh mắt tuyệt vọng tĩnh mịch như giếng cổ, bình tĩnh nói: "Chờ sau khi sinh đứa bé này ra, chúng ta hãy ly hôn đi."
Kít.
Tài xế lập tức phanh xe lại.
Hắn ta trừng to mắt, không thể tin nhìn người phụ nữ đang mang thai: "Em đang nói mấy lời quái gì vậy? Ly hôn? Ngày hôm nay em đùa hơi quá rồi đó, em sắp sinh rồi, ly hôn cái quái gì chứ?"
Hắn ta lại khởi động xe lần nữa.
Dùng sức lắc đầu, nói: "Có lẽ em đã bị mắc phải chứng uất ức trước khi sinh, không cần vội, chờ sau khi em sinh con xong sẽ lại thả lỏng thôi, cũng sẽ khỏe mạnh bình thường."
Người phụ nữ đang mang thai cười cười.
"Vương Quân."
"Em đang rất nghiêm túc."
"Chờ sau khi sanh xong đứa bé, vừa ra tháng chúng ta lập tức ly hôn, em không cần một đồng tiền nào của nhà họ Vương anh."
Tay của tài xế hơi run run.
Người phụ nữ đang mang thai lại lẩm bẩm nói: "Gần đây em thường xuyên mơ thấy Đóa Đóa, thậm chí có một thời gian em mỗi khi tỉnh giấc vào ban đêm, em lại thấy con bé ngồi bên cạnh nhìn em."
"Gần ba năm."
"Nếu như Đóa Đóa còn sống con bé đã được hai tuổi một tháng rồi, đúng không?"
"Cô bé sẽ để đầu hình quả nấm, mặc áo ngắn tay kết hợp với váy trắng, khẳng định sẽ rất đẹp."
Ánh mắt Tô Mục Nhiên khẽ động.
Hắn phát hiện, không ngờ quần áo trên người "đứa bé" đang nằm sấp trên lưng người phụ nữ có thai lại từ từ biến hóa.
Áo ngắn tay.
Váy trắng.
Giống hệt với tưởng tượng của người phụ nữ đang mang thai
"Cũng có thể để tóc dài rồi thắt lại, lại cắt mái bằng cho con bé..."
Dưới cái nhìn soi mói của Tô Mục Nhiên, kiểu tóc của "đứa bé" cũng đang từ từ biến hóa.
Đuôi ngựa.
Cắt mái bằng.
Tài xế xe hơi cuồng loạn, cả giận nói: "Tại sao em còn vẫn không chịu bỏ qua chuyện cũ vậy? Không ai muốn Đóa Đóa sinh non, chẳng lẽ con bé không phải là con của anh sao? Nói cho cùng tất cả chỉ là ngoài ý muốn mà thôi!"
"Không!"
"Không phải ngoài ý muốn!"
"Lần đó em té ngã khiến đứa bé bị sinh non, đúng là ngoài ý muốn!"
"Nhưng trên thực tế, đứa bé đã sớm chết từ trong trứng nước!"
"Em đã đến bệnh viện kiểm tra... Bác sĩ nói là do chính em uống thuốc phá thai... Vương Quân, anh nói đi, em có thể uống thuốc phá thai sao?"
"Ha ha."
"Sau đó em phát hiện trong ngăn kéo của mẹ anh có thuốc phá thai."
"Mẹ anh trọng nam khinh nữ."
"Em mới mang thai bốn tháng bà ấy đã bắt em phải đi kiểm tra, sau khi siêu âm được đứa bé trong bụng em là gái, bà ấy đã từng nói muốn em đi phá cái thai này đi."
"Thế nhưng..."
"Đóa Đóa là đứa con đầu tiên của em."
"Hiện tại quốc gia đã đồng ý cho sinh hai đứa con, vì thế sau này chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa, có sao đâu? Điều kiện của nhà họ Vương anh tốt như vậy, có thể nuôi được một đứa con trai không lẽ lại không thể nuôi thêm một đứa con gái?"
Giọng điệu của người phụ nữ đang mang thai từ bình tĩnh biến thành sắc bén.
Thậm chí mặt mũi của cô ấy đã bắt đầu trở nên hơi vặn vẹo.
Đứa bé sau lưng cô ấy cũng khóc lên.
Mẹ đừng khóc.
Đóa Đóa sợ.
Mẹ đừng khóc, Đóa Đóa sợ hãi...
Bởi vì sợ, trong lúc nhất thời "đứa bé" lại càng thêm cố sức ôm lấy cổ của người phụ nữ đang mang thai.
Khụ khụ khụ.
Người phụ nữ đang mang thai ho khan kịch liệt.
Hai tay ôm lấy cổ của mình, một loại cảm giác hít thở không thông khiến cô ấy muốn ngất đi, mà "đứa bé" thấy vậy lại càng thêm sợ hãi, càng ôm chặt hơn.
Tài xế đang đắm chìm trong cảm giác khiếp sợ cũng kịp phản ứng lại, vội vàng dừng xe lại bên lề hét lớn: "Vợ à? Em làm sao vậy? Em làm sao vậy?"
Hắn ta thất kinh.
Tất cả phản ứng của hắn Tô Mục Nhiên đều thấy rõ.
Tình cảm của thằng này dành cho người phụ nữ đang mang thai cũng không ít.
Nhưng mẹ chồng của cô ấy...
Thực sự, có chút đáng hận.
Hắn mở miệng nói: "Cháu tên Đóa Đóa sao? Buông tay đi, nếu cháu tiếp tục ôm chặt như vậy sẽ hại chết mẹ cháu đấy."
Tài xế xe bỗng nhiên quay đầu.
Hắn ta nhìn chằm chằm Tô Mục Nhiên, không thể tin nói: "Anh... đang nói chuyện với ai vậy?"
"Con gái của anh."
"Cô bé ấy đang ở ngay trên lưng vợ anh, hai tay cô bé đang ôm lấy cổ của vợ anh đấy."
Người phụ nữ đang mang thai còn chưa hôn mê, cô ấy khó chịu thở hổn hển, trong miệng lẩm bẩm nói: "Đóa Đóa... Không phải sợ... Đóa Đóa không cần sợ."
Con ngươi của tài xế xe co rút lại.
Thân thể hắn ta hơi run run.
Hơn hai năm qua vợ hắn ta vẫn luôn nói mớ, có đôi khi nửa đêm tỉnh lại còn sẽ ngồi bên giường, cười cười nói nói với không khí...
Lúc trước hắn ta còn chưa chú ý.
Chỉ cho rằng vợ mình sanh non nên bị đả kích quá lớn, vì thế khi ngủ nói mớ mấy câu mà thôi.
Nhưng hiện tại xem ra...
Chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Nhìn thấy vợ mình đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, tài xế nóng nảy.
"Người anh em."
"Nếu anh đã có thể thấy... thấy con bé, vậy anh có biện pháp nào giúp đỡ vợ tôi không?"
Tô Mục Nhiên nhìn thoáng qua người phụ nữ đang mang thai.
Tình trạng của cô ấy cực kỳ không tốt.
Thân thể, tâm lý… đều không thể chịu đựng nổi.
Lúc này hắn lại lên tiếng khuyên nhủ lần nữa: "Đóa Đóa, nếu như cháu tiếp tục như vậy có thể mẹ cháu sẽ không sao, thế nhưng đứa bé trong bụng mẹ cháu sợ rằng không thể bình an được."
Tài xế phảng phất như đã bắt được một cây cỏ cứu mạng.
Hắn ta không nhìn thấy "Đóa Đóa".
Cho nên hắn ta quay qua nói với không khí: "Đóa Đóa, con không nên làm hại em trai con."
"Con đã chết rồi."
"Cần gì phải quấn lấy mẹ con mãi không tha như vậy?"
Có thể tài xế không còn lòng dạ nào nên mới nói như vậy.
Hắn ta đang rất vội, rất lo lắng, cho nên nói không lựa lời.
"Đóa Đóa" buông lỏng tay ra.
Cô bé vẫn chưa tới ba tuổi.
Thân thể xinh xắn.
Bởi vì tư tưởng của người phụ nữ mang thai nên lúc này hình dáng của cô bé đã thay đổi, tóc được tết đuôi ngựa, mặc một chiếc áo ngắn tay in hình Peppa Pig, thêm một cái váy ngắn màu trắng.
Trên mặt của cô bé hiện lên vẻ khiếp sợ.
Cô bé nhìn về phía Tô Mục Nhiên, vô cùng nghiêm túc nói: "Chú, cha cháu... không cần cháu nữa sao?"
Trong nháy mắt.
Nhiệt độ bên trong buồng xe chợt giảm xuống.
Màu đỏ như máu tươi từ từ hiện ra trên chiếc váy trắng của cô bé.