Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đụng Quỷ Liền Mạnh

Chương 46: Có thể tính là siêu tốc không?

Chương 46: Có thể tính là siêu tốc không?

Tô Mục Nhiên bưng một chiếc xe con chạy trốn với tốc độ gần 130km/h.

Hắn thản nhiên tự đắc.

Vẫn còn dư sức mở miệng.

Những chiếc xe vừa đuổi tới bên cạnh khiếp sợ không thôi, mặc dù bị hăm dọa nhưng người thanh niên trẻ tuổi ngồi ở ghế lái phụ còn rất cứng đầu, vẫn giơ điện thoại di động ra không ngừng chụp ảnh: "Anh có thể quay đầu lại cho tôi chụp mấy tấm hình không? Chỉ cần đăng mấy tấm hình này lên web đoán chừng anh sẽ hot ngay, mà nếu đăng livestream chắc chắn anh sẽ kiếm được rất nhiều tiền."

"Đồ ngốc."

Tô Mục Nhiên nhích lại gần bên cạnh chiếc xe ấy hơn.

Hắn buông một tay ra.

Quét.

Tay hắn vươn ra, nhanh như chớp bóp nát chiếc Iphone 8 của người thanh niên kia.

Không lẽ giới trẻ bây giờ toàn người nông cạn như vậy?

Mình chỉ dùng một tay đã có thể nâng được một chiếc ô tô lên, muốn làm ra động tác kiểu nào thì có thể làm ra động tác kiểu ấy, người có năng lực như vậy làm gì mà chẳng kiếm được tiền, rảnh rỗi tới nhức cả trứng hay sao mà đi livestreams?

Trong lúc nhất thời.

Tất cả tài xế chạy chuyến xe đêm ở thành Linh Châu đều gần như phát điên lên

Mẹ nó.

Đây là siêu nhân hạ phàm sao?

Khiêng một chiếc xe chạy từ thành tây vào thành phố...

Hơn nữa, người lanh mắt lập tức nhìn thấy trên xe còn có hai người đang hôn mê bất tỉnh.

Có người gọi điện thoại báo cảnh sát.

Cảnh sát nghe thấy tin tức như vậy liền trầm ngâm vài giây đồng hồ, sau đó chửi ầm lên: "Mẹ nó, nguyên một đám các người cả ngày rảnh rỗi tới nhức cả trứng sao? Sao các người không nói mới nhìn thấy một người bay lên trời đi?"

"Các người tưởng rằng các người thích gọi đến đường dây nóng của cảnh sát lúc nào thì gọi lúc ấy sao? Ngộ nhỡ đường dây bận làm chậm trễ người cần báo cảnh sát chân chính, xảy ra chuyện gì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?"

"Nếu anh còn gọi điện thoại đến, cẩn thận tôi bắt anh vì tội nhiễu loạn công vụ."

Cúp điện thoại.

Cảnh sát ngồi xuống, hắn ta nâng ly trà lên uống một ngụm, rất tức tối.

Gần đây toàn xảy ra chuyện quái quỷ gì vậy?

Vụ án giết người liên hoàn mới được giải quyết, ngày hôm qua lại có người rơi xuống dòng Hoàng Hà chết đuối... Hơn nữa vụ án ấy còn bị làm rùm beng lên, nói cái gì mà quỷ nước giết người?

Ngày hôm nay, lại có người báo cảnh sát.

Có người nhảy xuống dòng Hoàng Hà, sợ rằng sẽ gặp phải nguy hiểm tính mạng.

Mấy ngày này trách nhiệm của hắn ta.

Thật là... nặng nề.

Thậm chí không có lấy một chút thời gian rảnh để nghỉ ngơi.

Quan trọng nhất là, bọn họ còn dùng xe cảnh sát một đường hú còi inh ỏi nhanh chóng chạy đến công viên Hoàng Hà... Mẹ nó lại chỉ bắt được một nữ streamer.

Kết quả.

Mới vừa cúp điện thoại.

Lại có điện thoại báo cảnh sát gọi tới.

Cảnh sát giận quá mắng một trận.

Thế nhưng hắn ta vừa mới ngồi xuống, lại có điện thoại gọi tới.

Cảnh sát vô lực khoát khoát tay, ra hiệu cho một người cảnh sát trẻ tuổi đi lên nhận điện thoại.

Hắn ta thở một hơi mở điện thoại di động lên, theo thói quen mở Wechat lướt một vòng... Sau đó hắn ta lập tức nhìn thấy, trên trang chủ có người mới upload một đoạn video.

Trong video, có người đang khiêng một chiếc xe chạy vội.

Tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Một lát sau.

Cảnh sát phục hồi tinh thần lại.

Hắn ta tuôn ra một câu chửi bậy.

ĐM!

Tốc độ này tối thiểu cũng phải 130km/h.

Nếu thật sự...

Có người bưng xe lên dùng tốc độ hơn 130km/h "đi đua xe" trong thành phố, đây có thể tính là siêu tốc hay không?

... ... ...

Trong thành phố, giao thông loạn thành một đoàn.

Có người dừng lại vây xem, quay chụp, cũng có người cứng đầu điên cuồng không ngừng đuổi theo phía sau.

Mình đã bị người ta coi là khỉ rồi sao?

Tô Mục Nhiên cảm thấy muộn phiền.

Phía trước.

Có một chiếc xe con màu đen ngừng lại, tài xế xe lấy điện thoại di động ra nhanh chóng chạy xuống xe.

Tô Mục Nhiên chạy tới, vươn chân.

Dùng sức.

Trong nháy mắt pháp lực và khí huyết cùng bộc phát.

Rầm!

Chiếc ô tô màu đen trực tiếp bị đụng văng xa về phía sau mười mấy mét, đụng vào trên hàng rào, xoay tròn giữa không trung rồi văng lên cao cuối cùng lại đập mạnh xuống nền đất, trong nháy mắt khi pháp lực cùng HP của hắn bộc phát đủ để đánh ra được một đá nặng chừng năm tấn.

Mà khi đá ra một đá này hắn đang ở trạng thái lấy đà, vì thế lực lượng bộc phát ra có thể còn vượt qua 5 tấn.

Có người rít gào lên.

Ở đây một mảnh hoảng loạn.

Tô Mục Nhiên thì lại tăng thêm tốc độ, trong nháy mắt đã biến mất giữa ngã tư đường.

Vận tốc đã hơn 192 km/h.

Vận tốc này của hắn thật sự đã điên cuồng hơn cả đám chuyên đi đua xe ban đêm.

Mấy tài xế đi ngang qua, mấy người đi đường nhìn thấy đều choáng váng.

Lấy điện thoại di động ra chụp hình?

Căn bản là không kịp, mới vừa nhìn thấy người, còn chưa kịp phản ứng lại từ trong khiếp sợ thì người ta đã chạy mất dạng.

Tô Mục Nhiên vọt tới bệnh viện.

Trực tiếp khiêng xe chạy vào trung tâm cấp cứu.

"Cứu người trước, người phụ nữ đang mang thai có thể sắp sinh, chờ khi bọn họ tỉnh lại rồi bác sĩ hãy tìm bọn họ đòi tiền thuốc men." Sau khi ném cả người cả xe lại trước hiên bệnh viện, Tô Mục Nhiên xoay người rời đi.

Đưa xe tới bệnh viện.

Là vì đôi vợ chồng này cũng không tệ lắm, chí ít vào lúc đêm hôm khuya khoắt hơn nữa còn trong tình huống người phụ nữ đang mang thai gần chuyển dạ, thế nhưng bọn họ vẫn không quên làm việc tốt, dừng xe ở vùng ngoại thành cho mình đi nhờ.

Đương nhiên.

Tô Mục Nhiên hoàn toàn có thể chạy trở về.

Hơn nữa còn không cần phiền toái như vậy.

Nhưng nói cho cùng hắn đã lên xe của bọn họ, tiếp nhận ý tốt của bọn họ rồi cũng không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ đang mang thai kia gặp chuyện không may, đúng không?

Rời khỏi bệnh viện.

Tìm một góc không người.

Tô Mục Nhiên lấy khăn trùm đầu xuống.

Nhân tiện lấy chiếc điện thoại còn đang đặt trong không gian trữ vật ra.

Mới vừa lấy điện thoại ra không bao lâu.

Điện thoại của Lý Tiểu Long đã gọi tới.

"Tô đại sư, cậu còn chưa ngủ sao?"

"Cậu nhanh lên diễn đàn Linh Châu xem đi, xảy ra chuyện lớn rồi, có một tên ngốc khiêng xe chạy như điên trong thành phố, tốc độ còn nhanh hơn lũ trộm..."

"Cút!"

Tô Mục Nhiên trực tiếp cúp điện thoại.

Trong biệt thự nhà họ Lý.

Lý Tiểu Long vỗ đầu mình một cái.

Mẹ nó.

Mình cũng là đầu sắt, đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho Tô đại sư làm gì? Không phải mình đã quấy rối hắn nghỉ ngơi rồi chứ?

"Không đúng."

"Điện thoại mới chỉ vang lên vài tiếng Tô đại sư đã nhận điện thoại."

"Nhưng vì sao hắn lại bực bội như thế? Sẽ không phải là... cái tên ngốc khiêng xe kia... chính là Tô đại sư đây chứ?"

Yết hầu cuồn cuộn.

Lý Tiểu Long nuốt một ngụm nước bọt, lại buồn rầu.

Đợi tới khi mình gặp lại Tô đại sư, hắn sẽ không tát mình một cái đó chứ?

Trong lòng hắn ta rất phiền muộn.

Hoàn toàn không buồn ngủ.

Mấy ngày gần đây, không có đêm nào Lý Tiểu Long được ngủ ngon giấc, vì thế đồng hồ sinh học của hắn ta đã bị đảo ngược.

Chẳng còn cách nào khác, mỗi lần hắn ta ngủ thiếp đi y như rằng lại gặp ác mộng.

"Quên đi."

"Đi ra ngoài ăn khuya vậy."

Mặc quần áo tử tế, Lý Tiểu Long lái Passat đi tới cửa nam của thành phố, vào một quán đồ nướng có tên là "Đồ nướng Mập mạp".

Mùi vị của đồ ăn trong cửa hàng này rất không tồi, hoàn cảnh cũng sạch sẽ, Lý Tiểu Long đã tới đây vài lần, đặc biệt là buổi tối việc làm ăn ở nơi này vô cùng tốt.

Bên cạnh quán đồ nướng là một phòng khám bệnh tư nhân.

Quy mô của phòng khám bệnh tư nhân này thật không tồi chút nào, tầng một là một tiệm thuốc lớn, tầng hai, tầng ba lại là nơi bệnh nhân nằm viện trị liệu, có người nói thật ra ông chủ của phòng khám bệnh tư nhân này là chủ nhiệm của khoa chỉnh hình bệnh viện thành phố, danh khí không nhỏ cho nên việc làm ăn của phòng khám bệnh tư nhân này cũng không tệ.

Phòng khám bệnh tư nhân này không thể tính là quá lớn, không tính lớn nhưng lại thuộc loại có đầy đủ tất cả trang thiết bị vật tư, phòng gì nên có nó đều có, mấy bệnh đau nhức nhẹ hay mấy bệnh ruột thừa gì đó… bọn họ có thể chữa vô tư.

Mập mạp mới vừa đến quán đồ nướng.

Từ trong phòng khám có một đôi nam nữ trẻ tuổi đi ra.

Nữ khóc sướt mướt, nam thì một mực an ủi.

"Tiểu Tuệ."

"Hai chúng ta còn trẻ, tạm thời không nên có con quá sớm."

"Hơn nữa chúng ta còn chưa gặp gia trưởng đôi bên, cũng chưa kết hôn, nếu em mang thai người khác sẽ đánh giá em như thế nào đây..."

Hắn ta châm một điếu Cửu Ngũ Chí Tôn.

Mập mạp dựa vào ghế, cười cười.

Ha ha.

Người anh em này.

Làm cho bụng người ta lớn lên rồi?

Vì thế, nửa đêm hắn dẫn theo con gái nhà người ta chạy tới phòng khám bệnh tư nhân để phá thai sao?




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch