Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 150: Phù hiệu ý chí bất ngờ (1)

Chương 150: Phù hiệu ý chí bất ngờ (1)

Người mà Nguyệt Quang Bồ Tát chỉ, chính là Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội.
- Bồ Tát, sao có thể như vậy, bần tăng đây là đang trải nghiệm tình yêu trong thế gian này. Hơn nữa Bồ Tát, ngài suy nghĩ một chút, vì sao thế gian phải có nam nữ? Nếu như nam nữ không ở cùng nhau, làm sao có thể kéo dài đời sau? Nếu như ai cũng giới sắc, thế giới sẽ tuyệt hậu đấy.
Đường Tăng nói.
- Ngươi...
Nguyệt Quang Bồ Tát cau mày.
- Lẽ nào phật tổ Như Lai lại có ý kiến với nữ nhân?
Đường Tăng hỏi.
- Thiện tai, Kim Thiền Tử, ngươi thay đổi rồi.
Nguyệt Quang Bồ Tát thở dài một tiếng, nói:
- Nói chung, tiễn các nàng đi đi, nghiêm túc đi lấy kinh đi. Ngươi hãy tự lo cho mình thật tốt!
Nói xong, Nguyệt Quang Bò Tát biến mất khỏi bầu trời, Phật quang cũng tiêu tan, một khắc sau, trong thiên địa lại khôi phục như bình thường, nước sông tiếp tục dập dờn, hoa đăng tiếp tục lay động, người đi đường bên bờ sông cũng tiếp tục cất bước trò chuyện.
Đường Tăng đứng ở đầu thuyền, nhìn cây liễu chập chờn cùng nước sông nhộn nhạo phía trước, trong lòng có chút giận dữ:
- Phật tổ Như Lai chết tiệt, dĩ nhiên có ý kiến với nữ nhân, bần tăng nguyền rủa hắn kiếp sau biến thành nữ nhân!
Bỗng nhiên một phù hiệu kỳ dị từ trong miệng Đường Tăng bay ra, đón gió căng phồng lên, càng ngày càng lớn, cuối cùng tiêu tan trong thiên địa.
- Cái gì vậy?
Đường Tăng sững sờ, đầu óc mơ hồ, bỗng nhiên sắc mặt hắn kì lạ:
- Tại sao lại cảm thấy có chút gợn sóng của sức mạnh ý chí?
Đường Tăng vội vàng kiểm tra thuộc tính của mình, phát hiện giá trị của thuộc tính ý chí có chút dao động, tựa hồ sinh ra một ít tiêu hao.
- Vừa nãy xảy ra chuyện gì nhỉ?
Đầu óc Đường Tăng mơ hồ, hoàn toàn không biết lúc trước mình phát ra cái ký hiệu kỳ dị kia như thế nào.
- Quên đi, không nghĩ nữa, sau này đạt đến cảnh giới đó rồi, tự nhiên sẽ rõ.
Đường Tăng hít sâu một hơi, sau đó đánh thức Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội:
- Thúy Lan, Tiểu Muội, khoảng thời gian này các ngươi vẫn đi theo ta ăn gió nằm sương, khiến các ngươi chịu khổ rồi, hiện tại ta mang các ngươi đi đến một chỗ.
Không không chờ hai người phản ứng lại, trong lòng Đường Tăng hơi động, mang theo các nàng tiến vào Tiên Giới tùy thân, đương nhiên cũng mang theo chậu cá của Tằng Tiểu Muội.
- Nơi này là...
Cao Thúy Lan giật mình nhìn cảnh tượng đột nhiên biến hóa, tất cả mọi thứ trước mắt giống như Tiên cảnh.
Tằng Tiểu Muội xoa xoa hai mắt lim dim buồn ngủ, bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên:
- Nơi này thật là đẹp.
- Sau này nơi này sẽ là nhà của các ngươi.
Đường Tăng nói:
- Toà biệt thự kia chính là chỗ ở, nơi này có thiên địa linh khí nồng nặc, các ngươi nỗ lực tu luyện, ta rảnh sẽ tới thăm các ngươi.
- Đại sư phụ, người phải đi sao?
Tằng Tiểu Muội nhất thời không nỡ nói.
Cao Thúy Lan cũng lưu luyến nhìn Đường Tăng.
- Đừng lo lắng, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đi vào nơi này.
Đường Tăng xoa xoa đầu Tằng Tiểu Muội, hơi chuyển động ý nghĩ, cách biệt thự mấy trăm mét, bay lên một toà cung điện màu vàng son lộng lẫy.
- Oa...
Tằng Tiểu Muội lần thứ hai kinh ngạc thốt lên.
- Đi thôi, muốn ở chỗ nào cũng được.
Đường Tăng nói.
- Lão công, đêm nay đừng đi.
Cao Thúy Lan nhỏ giọng nói, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời đỏ hồng.
- Ha ha, được, đêm nay lão công sẽ cùng các nàng đại chiến mấy trăm hiệp.
Đường Tăng cười nói, sau đó ôm Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội tiến vào toà cung điện mới xuất hiên kia, bắt đầu triển khai đại chiến vật lộn.
Đồng thời, lần này Đường Tăng cũng không buông tha Tằng Tiểu Muội, sau khi chinh phục Cao Thúy Lan, liền bắt đầu tiến công Tằng Tiểu Muội.
- Tiểu Muội, tách chân ra, ngoan nha.
Đường Tăng nói.
Tằng Tiểu Muội mắc cỡ đỏ mặt, không dám nhìn Đường Tăng, có điều lại nghe lời hắn tách hai chân ra.
Đường Tăng cười khà khà, đặt gia hỏa thô to kia ở trước nơi đó của Tằng Tiểu Muội, sau đó trong tiếng kêu gào thê thảm của Tằng Tiểu Muội, đột nhiên cắm vào.
- Thấp nhất ba năm, cao nhất tử hình...
Trong lòng Đường Tăng nói thầm câu nói này, nhưng cũng hoàn toàn không có ý định dừng lại, nhìn khuôn mặt đáng yêu của Lolita tràn đầy thống khổ, thẹn thùng lại xen lẫn vui thích, khiến hắn vừa đau lòng lại hưng phấn, sau khi hai người dung hợp thì lại hóa thành cưng chiều cùng chiếm giữ.
Lolita đáng yêu như vậy, đương nhiên phải đẩy ngã rồi, nước tốt như vậy không thể để chảy ra ruộng nhà người khác được.
Hắn cúi người xuống, vừa hôn cái miệng nhỏ của Tằng Tiểu Muội, vừa để ý co rút ở phía dưới.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch