Chương 174: Đánh Lén Của Thái Thượng Lão Quân! (1)
Mặt Thái Thượng Lão Quân lập tức trầm xuống, khom người nói với Ngọc Đế: - Mời Ngọc Đế làm chủ, chính là Đường Tăng này, đánh chết hai đồ nhi của lão thần. - A di đà phật, đúng lúc bần tăng cũng có chuyện mời Ngọc Đế làm chủ. Bỗng nhiên Đường Tăng cũng mở miệng nói. Toàn bộ thần tiên ở đây đều nhìn hắn. Đám người Tôn Ngộ Không cũng kinh ngạc nhìn Đường Tăng. - Con khỉ, sư phụ không sao chứ? Tử Lan có chút lo lắng hỏi Tôn Ngộ Không. Bây giờ nàng thật sự đã coi Đường Tăng là sư phụ, không chỉ vì Tôn Ngộ Không, mà còn bởi vì chỉ điểm lúc trước của Đường Tăng, đã giúp nàng đột phá tới Kim Tiên. - Yên tâm, nếu ai dám làm khó sư phụ, thì cứ nói chuyện với Kim Cô Bổng của lão Tôn ta! Tôn Ngộ Không nói. - Hả? Ngọc Đế cũng sững sờ, sau đó lại nhàn nhạt hỏi: - Đường Tam Tạng, ngươi có chuyện gì muốn mời trẫm làm chủ vậy? - Hai tên đồ đệ của Thái Thượng Lão Quân hạ giới làm yêu, nhiều năm như vậy, không biết đã ăn thịt bao nhiêu người, bần tăng thỉnh kinh đi ngang qua núi Bình Đỉnh, quả thực nhìn không được, mới thuận tay trừ hai tên yêu quái kia. Kết quả Thái Thượng Lão Quân lấy công báo thù riêng, mời Ngọc Đế làm chủ cho bần tăng. Tốc độ nói của Đường Tăng rất nhanh. - Ngươi... Thái Thượng Lão Quân sửng sốt một chút, tức giận nhìn Đường Tăng. Cái tên hòa thượng này lại cắn ngược lão một cái! - Chẳng lẽ không đúng sao? Thái Thượng Lão Quân? Đường Tăng không sợ hãi chút nào đối mặt với Thái Thượng Lão Quân: - Thầy trò bần tăng đi ngang qua núi Bình Đỉnh kia, bị hai con yêu quái đánh lén, đồ đệ của bần tăng suýt chút nữa đã mất mạng. Bần tăng thay trời hành đạo, hàng yêu trừ ma, kết quả lại suýt bị ngươi giết chết. Nếu không phải có Ngộ Không, sợ rằng bần tăng đã rơi vào độc thủ của ngươi rồi. - Ngươi ngươi... - Chẳng lẽ bần tăng nói sai rồi? Đường Tăng hỏi ngược lại. Thái Thượng Lão Quân tức giận nhìn Đường Tăng, nhưng lại phát hiện, bản thân không cách nào phản bác. Một màn này khiến cho thần tiên chung quanh trố mắt nhìn nhau. Ngọc Đế và Vương Mẫu nương nương ở trên cao cũng đưa mắt nhìn nhau một cái, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Vị Đường Tam Tạng này, sao lại không giống trong tình báo nhỉ? Không phải nói là Kim Thiền Tử chuyển thế sao? Kim Thiền Tử chính là thánh tăng đó, nhưng bây giờ bọn họ chỉ thấy một cao tăng, rất biết ăn nói! - Lão quân, có chuyện này sao? Ngọc Đế nhàn nhạt hỏi. Sắc mặt Thái Thượng Lão Quân trầm xuống: - Ngọc Đế, là lão thần dạy dỗ không nghiêm, khiến cho hai đồ nhi mắc phải sai lầm lớn, nhưng... - Nhưng cái gì nữa? Chẳng lẽ ngươi còn muốn tranh cãi? Thái Thượng Lão Quân, ngươi cmn là thần tiên, chẳng lẽ thần tiên thì có thể để cho đồ đệ mình muốn làm gì thì làm? Hai tên đồ đệ của ngươi dưới hạ giới ăn nhiều người như vậy, bần tăng diệt trừ bọn họ chẳng lẽ sai sao? Đường Tăng nói. Sau đó Đường Tăng nhìn về phía Ngọc Đế: - Mời Ngọc Đế minh giám, bần tăng vì chúng sinh thiên hạ, lâm vào hiểm cảnh trải qua kiếp nạn mới diệt trừ được Kim Giác đại vương và Ngân Giác đại vương kia. - Không sai, Ngọc Đế lão đầu, sư phụ ta xem như là có công lớn rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn giúp người không giúp lý? Tôn Ngộ Không kêu gào. - Đúng vậy, Ngọc Đế, sư phụ ta không sai. Trư Bát Giới cũng nói. Ngọc Đế trợn mắt, hắn kiêng kỵ Tôn Ngộ Không, nhưng tên Thiên Bồng Nguyên Soái này sao cũng vào góp vui nữa? Nhưng hiện giờ Thiên Bồng Nguyên Soái thực lực đại tăng, đã không còn là người hắn có thể tùy ý gây khó dễ nữa rồi. Khụ khụ. Ngọc Đế ho khan một tiếng hỏi Thái Thượng Lão Quân: - Lão quân, chuyện này cứ vậy đi, hai đồ nhi kia của ngươi quả thực là có hơi quá. Nếu như Đường Tam Tạng thật sự có tội, có lẽ hắn sẽ suy tính một chút, nhưng bây giờ xem tình huống, rõ ràng là Thái Thượng Lão Quân không có lý. Người khác có thể không biết, nhưng Ngọc Đế lại rõ ràng, Thái Thượng Lão Quân cũng không chỉ có chút thực lực bề ngoài này. Tục truyền, Thái Thượng Lão Quân ở Thiên Đình này, chỉ là phân thân của một vị cường giả mạnh mẽ mà thôi. Vị cường giả đó còn lợi hại hơn Tề Thiên Đại Thánh rất nhiều, tục truyền Phật Tổ Như Lai cũng phải kính lễ mấy phần. - Là lão thần lỗ mãng. Thái Thượng Lão Quân bỗng nhiên nói: