- Thiền Nhi ngươi đừng sốt ruột... - Không được gọi ta là Thiền Nhi... Dương Thiền nổi giận nói, nàng vốn cảm thấy nếu cái tên này trở lại tìm nàng, nàng sẽ cân nhắc xem có nên tha thứ hắn hay không, nhưng cái tên này không những không trở lại, trái lại vẫn còn ở nơi này ăn thịt. - Á, lão bà, đừng kích động... Đường Tăng nói. - Lão bà nghĩa là gì? - Chính là thê tử đấy. Đường Tăng nói. Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thiền lại đỏ lên, lập tức lạnh mặt nói: - Ta không phải lão bà của ngươi, tên hòa thượng đáng ghét chết tiệt nhà ngươi, mau thả ca ca ta ra! Nói xong, Dương Thiền lật tay một cái, lấy ra Bảo Liên Đăng, khí tức kinh khủng từ bên trong Bảo Liên Đăng tản mát ra. - Lão bà đừng kích động... - Không được kêu ta là lão bà! - Lão bà chớ sốt sắng... Oanh... Ánh sáng của Bảo Liên Đăng tản ra mãnh liệt, một đạo gợn sóng bay ra ngoài, Đường Tăng vội vàng thuấn di né tránh. Chỗ gợn sóng đi qua, hết thảy đều hóa thành hư vô, bãi cát bên cạnh hồ hoàn toàn biến mất, hồ nước bị sấy khô, trước mắt mảng lớn đại địa biến mất. Đường Tăng vừa thuấn di đến một chỗ xa, quay đầu lại, thấy vậy bèn hít vào một ngụm khí lạnh, đây chính là uy lực của Bảo Liên Đăng? Nếu không phải thực lực của Dương Thiền quá yếu, phỏng chừng uy lực có thể phát huy ra còn lớn hơn nữa. Thực lực của Dương Thiền cũng không tính thấp, Kim Tiên đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là sẽ đến Huyền Tiên. - Lão bà, ngươi muốn đánh thật sao? Đường Tăng không còn gì để nói, nữ nhân này vẫn đúng là xuống tay được nha. - Hừ hừ, ai bảo ngươi bắt nạt người ta không chịu trách nhiệm? Dương Thiền cắn cắn môi, thở phì phò nói, nhưng nói xong cảm thấy lời này có chút không đúng, vội vàng nói sang chuyện khác: - Ngươi mau thả ca ca ta ra! Dương Thiền nhận ra Tử Kim Hồ Lô trong tay Đường Tăng, đó là hồ lô bảo của Thái Thượng Lão Quân dùng để đựng tiên đan, có thể luyện hóa tất cả những thứ có sự sống, nàng lo lắng ca ca sẽ xảy ra chuyện. - Thả anh rể ra cũng được, nhưng ngươi phải bảo hắn tỉnh táo lại trước đã. - Được, ngươi mau thả ca ca ta ra đi. Dương Thiền gật đầu nói. ...... Năm phút sau... Bên cạnh cái hồ đã biến mất, cạnh đống lửa to lớn, Dương Tiễn cầm lấy một miếng thịt sư tử kho nhanh chóng gặm cắn, vừa ăn vừa tán thưởng: - Ăn ngon, ngon thật, đầy đủ năng lượng. - Ngươi ăn ít một chút, đừng có ăn hết. Đường Tăng đã ở bên cạnh há to miệng nuốt xuống một miếng thịt, đồng thời vận chuyển Hỗn Nguyên Huyết Chân Thân luyện hóa số thịt vừa ăn vào, ăn bao nhiêu tiêu hóa bấy nhiêu. - Đồ xấu xa, ta cắn chết ngươi, cắn chết ngươi... Dương Thiền cũng đang ăn thịt, coi thịt sư tử kho thành thịt Đường Tăng, cho nên vừa ăn vừa dùng sức cắn, tàn nhẫn mà nhai rồi nuốt xuống. - Ấy ngươi đứng im, đầu sư tử kho là của ta... Đường Tăng kêu to, cả một con sư tử to lớn gần tám mét sắp bị ăn sạch, chỉ còn dư lại một cái đầu sư tử. - Ngươi nói là của ngươi thì sẽ là của ngươi sao? Bản Chân Quân cứ ăn đấy, ngươi không phục, có gan thì đến đánh nhau đi! Dương Tiễn cười lạnh nói. - Đánh thì đánh, ai sợ ai! Đường Tăng đột nhiên đứng lên, lấy ra một cây đao đột nhiên chém qua đi. Phốc... Cái đầu sư tử kho trực tiếp bị chém thành thành hai nửa. - Cái này là của ngươi. Đường Tăng lấy một nửa trong đó chia cho Dương Tiễn, sau đó mình thì ôm lấy nửa đầu sư tử kho còn lại bắt đầu găm. - Đồ xấu xa, ta cũng muốn ăn đầu sư tử kho. Dương Thiền bỏ xương trong tay xuống, bắt đầu làm nũng. - Được được, ngươi muốn miếng nào? Tự mình cắt đi. Đường Tăng cũng không ngẩng đầu lên. --------