Trên Hỏa Diệm sơn hình năm ngón tay cao lớn nguy nga, lửa lớn cháy hừng hực, vĩnh không tắt. Ở dưới đáy của Ngũ Chỉ Hỏa Diệm sơn, Ngưu Ma Vương chỉ lộ ra một cái đầu, mặt không thay đổi nhìn về hướng này, hiển nhiên Ngưu Ma Vương cũng đã phát hiện ra Sư đồ Đường Tăng. - Ngưu Ma Vương? Quả nhiên là Ngưu Ma Vương! Trư Bát Giới hưng phấn nói. Ngưu Ma Vương lạnh lùng đưa mắt nhìn về hướng này, không nói được một lời, trong lòng hắn lại đang nhanh chóng suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, bảo hắn chủ động nói chuyện bái sư là không thể nào. - Ha ha ha ha, hắc hắc hắc hắc... Ngưu đại ca, đại ca không đi thân thiết với tẩu tử, ở chỗ này làm gì? Tôn Ngộ Không hét lớn. Nghe được hai chữ “tẩu tử” hai chữ, trong lỗ mũi của Ngưu Ma Vương lập tức phu ra khói đỏ: - Hầu tử đáng chết, câm miệng cho ta! - Ha ha, hắc hắc hắc, sư phụ ngài xem, bộ dạng này của Ngưu đại ca ta có phải rất giống với ta trước đây hay không? Tôn Ngộ Không nhìn có chút hả hê nói. - Ừ, tạm được, trên người ngươi mọc không ít cỏ dại, trên người hắn lại là bụi bặm. Đường Tăng nghiêm trang nói. - Đó là tro của núi lửa đấy sư phụ. Sa Tăng nói. - Ngu ngốc, nơi này là Hỏa Diệm sơn, cũng không phải là núi lửa, đó không phải là tro núi lửa, mà là vôi. Trư Bát Giới nói. - Không kém bao nhiêu đâu. Sa Tăng cãi lại. - Vì sao Như Lai Phật Tổ không trực tiếp sử dụng lửa đốt hắn? Trư Bát Giới thấy nơi Ngưu Ma Vương bị trấn áp cách Hỏa Diệm sơn mấy trượng, hắn không khỏi cảm thấy thất vọng. - Có khả năng Như Lai Phật Tổ lo lắng Ngưu Ma Vương bị nướng chín. Sa Tăng vò đầu trả lời. - Ta cảm thấy chắc là Như Lai Phật Tổ đại từ đại bi, không để cho lửa lớn của Hỏa Diệm sơn lan tràn đến chỗ của Ngưu Ma Vương thôi. Cuối cùng Tiểu Bạch Long tổng kết nói. - Cũng đúng, các ngươi nhìn, mặt hắn cũng đỏ giống như mông của đại sư huynh vậy, may mà Như Lai Phật Tổ đại từ đại bi, bằng không thật sự sẽ chín. Trư Bát Giới nói. - Đúng, nhìn kìa, tóc hắn cũng xoăn lên rồi. Sa Tăng nói. - Tóc cái rắm, ngươi đã từng nhìn thấy trâu có tóc chưa? Đó là lông trâu. Trư Bát Giới nghiêm trang giải thích. - Ò! Ngưu Ma Vương phát ra một tiếng trâu kêu trầm thấp, rất không thoải mái khi thấy mấy tên này bàn luận về mình như vậy: - Một đám tôn tử, nếu như lão Ngưu ta bây giờ có thể động, nhất định đánh bay các ngươi. - Oa, đại sư huynh, hắn muốn đánh chúng ta. Trư Bát Giới khoa trương trốn sau lưng Tôn Ngộ Không, vẻ mặt sợ sệt nói. - Hắn chỉ có một cái đầu lộ ở bên ngoài, những bộ vị khác chắc hẳn đều bị đè nặng đi? Sa Tăng nói. - Chắc là như vậy, lẽ nào sư huynh muốn nhìn những vị trí khác của hắn sao? Có gì đáng nhìn chứ? Hắn cũng không phải là mỹ nữ. Trư Bát Giới gật đầu. - Không phải, ta là muốn nói, nếu hắn chỉ còn lại có một cái đầu thò ra bên ngoài, sẽ không có lực chiến đấu gì cả. Sa Tăng cười, chà xát bàn tay. Trời ạ! Đường Tăng ngạc nhiên khi cảm giác Sa Tăng biến thành kẻ xấu xa. - Đúng vậy, lão Sa nói không sai. Sư phụ, Ngưu Ma Vương này trước đó ở Hào sơn đã từng công kích sư phụ, chúng ta trút giận giúp sư phụ. Trư Bát Giới cũng nóng lòng muốn thử. - Đúng, sư phụ, ta cũng muốn trút giận giúp sư phụ. Sa Tăng nói. - Ta cũng muốn tới. Tiểu Bạch Long quyết định gia nhập vào đại gia đình này, cùng mấy sư huynh đoàn kết lại, nếu không sau này cũng sẽ bị khi dễ. - Ha ha, trút giận rất được, trút giận rất tốt, ta cũng trút giận một chút. Tôn Ngộ Không cười hì hì nói, sau đó đầu tàu gương mẫu chạy tới. - Đại sư huynh chờ ta một chút! - Còn có ta nữa! Đám ba người Tiểu Bạch Long vội vàng đuổi theo. - Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì? Ngưu Ma Vương cảm thấy da đầu tê dại: