Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 315: Ngưu Ma Vương lấy kinh (2)

Chương 315: Ngưu Ma Vương lấy kinh (2)

Sa Tăng lộ ra vẻ mặt sùng bái nhìn Đường Tăng.
- Lời thề thiên đạo là tuyệt đối không thể vi phạm, một khi vi phạm sẽ thật sự ứng nghiệm.
Tiểu Bạch Long mở miệng nói.
Về điểm ấy, Đường Tăng đương nhiên cũng hiểu, đối với thần tiên, không thể dễ dàng phát ra lời thề, bởi vì đó là một loại nhân quả, sẽ trở thành thật sự.
Phát ra lời thề xong, Ngưu Ma Vương lộ ra vẻ đáng thương nhìn Đường Tăng, trên thực tế trước đây không lâu, thật ra hắn có suy nghĩ sẽ qua sông chặt cầu, hắn vốn định chờ tới khi Đường Tăng này thả mình ra, sau đó hung hăng trả thù lại, nhưng Đường Tăng thông minh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
- Sư phụ?
Tôn Ngộ Không nhìn về phía Đường Tăng, chờ Đường Tăng quyết định.
- Sư phụ, thật ra thu thêm một đồ đệ cũng không tệ, này Ngưu Ma Vương và Thiên Đình cũng có thù, nếu như kéo hắn tiến vào đội ngũ, tương lai khi ầm ĩ với Thiên Đình thời gian lớn hơn nữa, chúng ta cũng càng thêm an toàn.
Trư Bát Giới cũng nói.
Nếu như Ngọc Hoàng đại đế nghe được lời Trư Bát Giới nói, không biết có thể tức chết hay không.
- Sao? Là đạo lý này à, Bát Giới con không tệ.
Đường Tăng mỉm cười, lập tức nói với Ngưu Ma Vương:
- Vậy bần tăng lại để cho ngươi đi ra. Ngũ Chỉ Hỏa Diệm sơn này là do Như Lai Phật Tổ tạo ra? Bần tăng nên cứu ngươi thế nào?
Ngưu Ma Vương vui mừng, nói:
- Quan Âm Bồ Tát nói chỉ có sư phụ mới có thể cứu ta, ta cũng không biết cứu thế nào cả.
Ánh mắt của Đường Tăng nhất thời sáng lên, cảm thấy chắc hẳn là giống như cứu Tôn Ngộ Không vậy, trực tiếp niệm kinh đi?
Vì vậy hắn chắp hai tay lại trước ngực, ở nơi đó niệm kinh, nội dung kinh văn tự nhiên là kinh phật phàm cấp.
Theo Đường Tăng niệm kinh, phong ấn được Như Lai Phật Tổ bố trí ở đỉnh Ngũ Chỉ Hỏa Diệm sơn đột ngột phát ra ánh sáng, sau đó hóa thành một đạo lưu quang bay về chân trời phía tây sau đó biến mất.
Cùng lúc đó, Ngưu Ma Vương cảm giác trên người nhẹ bỗng, hắn lập tức hưng phấn điên cuồng hét lên.
- Ò!
Một dao động pháp lực ngập trời cuốn ra ra, Ngưu Ma Vương chậm rãi đứng lên, cả ngọn Ngũ Chỉ Hỏa Diệm sơn khổng lồ đều bị nâng dậy, lực lượng khủng khiếp khiến cho Đường Tăng chấn động.
- Mau lui lại!
Đường Tăng lập tức thuấn di rời khỏi chỗ này.
Đám người Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới cũng nhanh chóng lui lại.
- Ầm ầm ầm...
Ngưu Ma Vương bạo phát, trực tiếp đánh cho Ngũ Chỉ Hỏa Diệm sơn chia năm xẻ bảy, từng cục đá cực lớn với lửa mạnh thiêu đốt bay loạn.
Ở đây đá loạn sụp đổ, phát ra tiếng nổ lớn vang dội.
- Ò... Lão Ngưu ta cuối cùng đi ra!
Thân thể của Ngưu Ma Vương tăng lên đến tầm cao hai trượng, sừng sững ở trong lửa lớn, tản ra khí thế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
- Ngưu đại ca là muốn phát cuồng sao? Hắc hắc.
Bỗng nhiên, giọng nói của Tôn Ngộ Không truyền vào trong tai Ngưu Ma Vương, lập tức Ngưu Ma Vương rùng mình một cái, vội vàng thu hồi khí thế.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Đường Tăng đứng ở trên bầu trời cách đó vạn thước, cảnh giác nhìn về phía bên này, hình như có xu thế một lời không hợp lại ăn thịt trâu.
- Sư phụ, xin nhận lão Ngưu ta một lạy.
Ngưu Ma Vương vội vàng bước một bước đi ra khỏi phạm vi của lửa lớn, bay đến trên bầu trời, quỳ xuống ở trước mặt Đường Tăng lạy.
Nếu đã hạ quyết tâm, vậy hắn sẽ bất chấp mọi giá. Ngưu Ma Vương cũng nghĩ tới, gia nhập đội ngũ lấy kinh chưa chắc đã là chuyện xấu.
Thấy Ngưu Ma Vương quỳ xuống lạy, chính thức bái sư, lúc này Đường Tăng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn vẫn căn dặn Tôn Ngộ Không, bả hắn chú ý Ngưu Ma Vương, ngàn vạn không thể để cho hắn có xu hướng phản bội.
- Rất tốt, từ hôm nay trở đi, con chính là đệ tử thứ năm của vi sư, các con phải đoàn kết hữu ái, không thể nội loạn.
Đường Tăng mỉm cười nói.
- Vâng, sư phụ!
Ngưu Ma Vương vội vàng trả lời.
- Hắc hắc, Ngưu đại ca... Không, Ngưu sư đệ, ta là đại sư huynh, nhớ phải gọi là đại sư huynh đấy.
Tôn Ngộ Không cao hứng nói.
- Ta là nhị sư huynh.
Trư Bát Giới nói.
- Ta là tam sư huynh.
Sa Tăng cũng không cam lòng tụt lại phía sau.
- Ngũ sư đệ, ta là tứ sư huynh.
Tiểu Bạch Long cũng cười nói, mình cuối cùng cũng không phải là nhỏ nhất nhất.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch